Chương 595
Nghe giọng Nam Khuê lạc đi, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng không khống chế được nữa, anh nâng mặt cô lên bá đạo hôn xuống.
Lần này, Nam Khuê cũng không từ chối.
Cô duỗi tay ra, chủ động ôm Lục Kiến Thành, dùng đôi môi mềm mại đón nhận nụ hôn của anh. Những người bên cạnh thấy vậy, đều im lặng quay người đi.
Nếu là trước đây, Nam Khuê chắc chắn sẽ rất ngại ngùng và xấu hổ. Nhưng lần này, cô cũng không quan tâm nhiều như vậy.
Cô chỉ muốn yêu anh một cách yên ổn, cảm nhận nhiệt độ thuộc về anh, cảm nhận mọi thứ của anh.
Trong vòng tay của anh, cả người cô mềm nhũn đến mức gần như không còn chút sức lực nào.
Đột nhiên, tay cô chạm phải chất lỏng nhớp nháp, cô lập tức bừng tỉnh, đẩy Lục Kiến Thành ra, ánh mắt đầy sự đau lòng: “Anh vẫn bị thương, chúng ta đến bệnh viện lấy đạn ra đã.”
“Anh không muốn đi, anh luyến tiếc thời khắc này.” Lục Kiến Thành nói.
Tuy rằng vết thương rất đau, nhưng giờ đây anh đang rất hạnh phúc.
“Vốn dĩ đã không nỡ, Khuê Khuê của anh lại còn chủ động như vậy làm anh càng thêm không nỡ.”
Lục Kiến Thành đỡ lấy đầu cô, thở ra một hơi nói.
Nam Khuê đỏ mặt vì những gì anh nói, cuối cùng vẫn thẹn thùng lên tiếng: “Nhưng vẫn phải đi chữa trị trước.”
“Khi nào vết thương lành, cũng vẫn có đãi ngộ này đúng không?”
“Ừm.” Nam Khuê cúi đầu.
Đột nhiên, cô nghiêng người, hôn nhẹ lên môi anh, lấy hết can đảm nói thêm: “Còn có đãi ngộ tốt hơn thế này nữa.”
Ánh mắt Lục Kiến Thành lập tức trở nên nóng bỏng.
Anh sờ vào cánh tay mình và cười khổ: “Thực sự hy vọng nó sẽ khỏi ngay bây giờ.”
Khi đến bệnh viện, Lục Kiến Thành ngay lập tức được đẩy đi phẫu thuật, còn Nam Khuê chờ ở bên ngoài.
Dù biết đây chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ và viên đạn không làm tổn thương các bộ phận quan trọng của cơ thể, nhưng chỉ cần là một ca phẫu thuật thì sẽ có rủi ro nên Nam Khuê vẫn rất lo lắng.
Ngoài anh ra, còn có Tiễn Nam bên kia nữa.
Vết thương của anh ấy còn nghiêm trọng hơn Lục Kiến Thành, vì bị nhiễm trùng nên quá trình phẫu thuật cần phải hết sức cẩn thận, nếu không sẽ dễ dàng tái nhiễm, muốn hồi phục càng không dễ dàng.
Vì cùng một kiểu phẫu thuật nên hai phòng phẫu thuật rất gần nhau.
Khi đèn phẫu thuật của Lục Kiến Thành tắt, Nam Khuê lập tức chạy lên phía trước.
“Chủ nhiệm Trương, ca phẫu thuật thế nào rồi?” Cô lo lắng hỏi.
Chủ nhiệm Trương gật đầu: “Tình hình rất tốt, chỉ là một tiểu phẫu thông thường thôi, đừng lo lắng.”
“Vâng, cảm ơn chủ nhiệm Trương.”
Nam Khuê vừa nói xong, đèn phẫu thuật của Chu Tiễn Nam cũng tắt, cô lại gấp không chờ nổi mà chạy đến.
Nghe thấy bác sĩ nói với cảnh sát rằng cuộc phẫu thuật diễn ra rất tốt đẹp, hòn đá trong lòng Nam Khuê cuối cùng cũng đáp xuống đất, cô nhẹ nhõm thở ra một hơi. Vì còn phải chăm sóc Lục Kiến Thành nên Nam Khuê có nói với nhóm cảnh sát chăm sóc Chu Tiễn Nam vài câu.