CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 597

Anh lại tiếp tục nghỉ ngơi, đến tối, tinh thần của Lục Kiến Thành đã tốt hơn rất nhiều.

Nghĩ đến việc Nam Khuê bị bắt cóc, trái tim anh lập tức trở nên rất nặng nề.

Lúc này, Phương Kính bước vào.

“Đã điều tra xong rồi à?” Lục Kiến Thành hỏi.

Phương Kính gật đầu: “Vâng, đã điều tra rồi, người cầm đầu là Vũ Bằng, cô Nam Khuê bị gã ta bắt cóc.”

“Chúng ta từng có thù oán với gã ta sao?”

“Không có.” Phương Kính thành thật nói, đồng thời bổ sung: “Thực ra cô Nam Khuê không trực tiếp bị gã ta bắt cóc, mà là bị…”

Câu kế tiếp, Phương Kính có chút kiêng dè, nhìn sang Nam Khuê.

“Để tôi tự nói đi!” Nam Khuê tiếp lời.

Phương Kính lập tức nói: “Tổng giám đốc Lục, vậy tôi ra ngoài trước.”

“Ừ.”

Dù không muốn nhớ lại ngày hôm đó nhưng Nam Khuê vẫn cố chịu đựng và nhớ lại nó.

“Vài ngày trước, cũng chính là lúc anh ở nước ngoài, Đỗ Quốc Khôn bỗng nhiên tìm đến em và yêu cầu em đưa cho ông ta một triệu, nhưng em đã từ chối.”

“Nhưng mà thái độ ông ta rất cương quyết, cực kỳ thô bạo, còn…”

Nghĩ đến thân thế của mình, tâm trạng của Nam Khuê bỗng chốc trở nên trầm trọng: “Ông ta nói, thật ra em không phải là con gái của ông ta, mẹ em mang thai em rồi mới gả cho ông ta, cha ruột của em là người khác.”

“Lúc đó em rất suy sụp và bất ngờ. Ông ta dùng chuyện này uy hiếp em, nói nếu em không đưa cho ông ta tiền thì sẽ đưa thân phận của em ra ánh sáng, để mẹ em cho dù chết rồi cũng không được yên, em không còn cách nào, chỉ có thể đi gom tiền đưa. Niệm Niệm hai hôm đó đang đi huấn luyện kín, em không thể tìm được cô ấy nên chỉ có thể gọi điện cho anh.”

“Nhưng mà……”

Câu tiếp theo, Nam Khuê ngừng lại.

Bởi vì một vụ bắt cóc, bọn họ đều cố ý bỏ qua một số chuyện, bởi vì đối mặt với sinh tử, rất nhiều chuyện đều trở nên nhỏ bé, không đáng nhắc tới.

Ví dụ, sao họ lại chiến tranh lạnh.

Nhưng hiện tại, khi mọi chuyện được nhắc lại, cả hai đều im lặng. Không khí trong phòng bỗng trở nên lạnh lẽo.

Nam Khuê giật ngón tay và thử cố gắng nói ra rất nhiều lần, nhưng lại cảm thấy ngực mình rất đau, cổ họng như có gì đó đè lên vậy.

Cuối cùng, vẫn là Lục Kiến Thành nói: “Nhưng khi em gọi điện đến, nghe thấy tiếng bên anh có tiếng của người phụ nữ khác, nên em đã không nói đến chuyện đó nữa, có đúng không?”

“Ừm.” Nam Khuê gật đầu một cách nặng nề.

“Còn bây giờ thì sao?” Lục Kiến Thành nhìn cô bằng đôi mắt đen sâu thẳm: “Em muốn hỏi anh, muốn nghe anh giải thích không?”

“Ừm.” Nam Khuê gật đầu.

Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô: “Khuê Khuê, anh không muốn nói dối em, cũng không muốn lừa em, giọng nói đó quả thực là giọng của phụ nữ, nhưng mà, lúc đó bọn anh đang ở bệnh viện, không phải ở nhà.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi