Chương 602
Thỉnh thoảng lúc thân mật, anh lại tự cởi quần áo của mình, cô căn bản ngại ngùng không dám nhìn anh, làm gì còn dám chủ động đi cởi quần áo cho anh.
Nghĩ đến đây, nhịp tim Nam Khuê đập càng dữ dội hơn, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ lên rất nhiều.
Cô nín thở, ngay cả thở cũng phải nhẹ nhàng vì sợ làm phiền người trên giường.
Nhưng mà đến hai cúc áo cuối cùng, đột nhiên Lục Kiến Thành hừ một tiếng, tim Nam Khuê lập tức lỡ một nhịp, ngón tay cũng bất động dừng trên da anh.
Cô sợ tới mức lập tức nín thở không dám nhúc nhích, sợ bị anh phát hiện.
Ngừng lại mười mấy giây, sau khi xác nhận anh đã ngủ say, Nam Khuê mới dám tiếp tục.
Vừa cúi đầu liền thấy ngón tay mình đang để trên cơ bụng gợi cảm của anh.
Ngực Nam Khuê lập tức căng thẳng lại, miệng lưỡi có chút đắng khô.
“Nam Khuê ơi là Nam Khuê, từ lúc nào mày lại mê trai như vậy hả, đừng quên chuyện chính chứ, mày phải xem xem anh ấy có bị thương không.”
Tự chửi thầm mình hai tiếng, Nam Khuê lại tiếp tục cởi cúc áo Lục Kiến Thành.
Khi tất cả các cúc đã được cởi ra, Nam Khuê đưa tay ra và mở rộng chiếc áo sơ mi của anh ra một chút.
Ánh sáng trong phòng rất tốt, cô có thể thấy tương đối rõ ràng.
Nam Khuê cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm khi thấy toàn bộ lồng ngực của anh đều trơn bóng và không có dấu hiệu bị thương.
Xem ra hồi phục cũng rất tốt.
Trái tim cô cuối cùng cũng đáp xuống đất.
Nhưng mà lúc cô chuẩn bị mặc áo vào lại cho anh, thì tầm mắt đột nhiên lướt qua eo của anh.
Ở đó, dường như có một thứ nhô lên, ngoằn ngoèo uốn khúc.
Trái tim cô chợt chùng xuống.
Cô đưa tay ra, ngón tay cô nhẹ nhàng đặt vào nó.
Đúng lúc này, Lục Kiến Thành đột nhiên xoay người, anh nằm nghiêng ngủ.
Từ góc độ này, Nam Khuê đã lấp ló thấy gì đó, cô đưa tay vén áo sơ mi của anh ra.
Khi chiếc áo được vén ra và nhìn thấy vết thương trên lưng anh, Nam Khuê lập tức mơ hồ rơi nước mắt.
Những vết thương đó chằng chịt, gần như phủ kín lưng anh, đặc biệt có hai vết sẹo, vừa sâu vừa dài, quanh co khúc khuỷu như những con rết bò trên người anh.
Trái tim của Nam Khuê ngay lập tức vỡ vụn.
Để không làm phiền anh, cô chỉ có thể tự bịt miệng khóc.
Nhưng mà cô rất đau lòng.
Vết thương sau khi thành sẹo đã như thế này, có thể hình dung được lúc đó anh đã bị thương nặng và nguy hiểm như thế nào.
Nếu không phải hôm nay cô hỏi, có phải anh cũng định giấu cô, không nói gì hết không?
Càng nghĩ Nam Khuê càng thấy đau lòng.
Không nhịn được nữa, cô đưa tay ra, ngón tay mềm mại đặt xuống vết sẹo chằng chịt, nhẹ nhàng vuốt ve.