Chương 607
“Khuê Khuê …” Lục Kiến Thành gọi cô, anh vô cùng phấn khích: “Vậy, người kia là anh sao? Người em vẫn luôn yêu thật sự là anh sao?”
Mãi cho đến hiện tại, anh vẫn cảm thấy tất cả đều như một giấc mơ.
Nếu không phải chính tai nghe cô nói, anh quả thực không dám tin.
“Không phải.” Nam Khuê cố ý phủ nhận.
Lục Kiến Thành nào chịu, anh giữ lấy gương mặt Nam Khuê, vui mừng như một đứa trẻ tay chân luống cuống: “Không, Khuê Khuê không thể gạt anh, anh nghe thấy rồi, anh đã nghe thấy rồi.”
Vừa dứt lời, anh hôn liên tiếp lên mặt Nam Khuê.
Anh thật sự, thật sự rất vui.
Đây là chuyện khiến anh hạnh phúc nhất từ trước đến nay, không gì sánh nổi.
Anh cúi đầu, dán môi mình lên môi Nam Khuê và hôn cô thật mạnh.
Tất cả sự khích động, tất cả sự vui vẻ, tất cả sự phấn khích, tất cả sự cảm động của anh, đều dung hòa trong nụ hôn này.
Nếu có thể, anh hận không thể trực tiếp hòa tan vào cô.
Mãi cho đến khi Nam Khuê gần như không thở được, toàn thân mềm nhũn thành một vũng nước trong vòng tay anh, Lục Kiến Thành vẫn không nỡ buông cô ra.
“Khuê Khuê, cảm ơn em.”
Thật sự cảm ơn cô, cảm ơn cô vì người cô yêu là anh, không phải là người khác.
“Cảm ơn em cái gì?” Nam Khuê ngẩng đầu, bởi vì sự nhiệt tình vừa nãy, bây giờ cả người cô đều mềm nhũn.
“Em thích anh, anh đã thấy cực kỳ hạnh phúc rồi, nhưng anh không ngờ mình lại có thể càng hạnh phúc hơn. Khuê Khuê, cảm ơn em, cảm ơn em đã cho anh bất ngờ độc nhất vô nhị này.”
“Là do anh ngốc, đến bây giờ mới biết.”
Lần này, Lục Kiến Thành hoàn toàn không phủ nhận.
“Đúng, là do anh quá ngốc, bây giờ anh mới biết tình cảm của Khuê Khuê, anh hận không thể…”
Lời nói trong miệng chưa nói hết, Nam Khuê đột nhiên đưa tay ra che miệng anh: “Nếu là lời xui xẻo, em không cho phép anh nói.”
“Được rồi, không nói.”Cô Vợ Ẩn Hôn Của Lục Thiếu
Nhưng mà Lục Kiến Thành vẫn còn một thắc mắc.
“Nhưng tại sao lại là mười năm? Chúng ta biết nhau còn chưa tới mười năm mà.” Lục Kiến Thành hỏi.
“Đồ ngốc.” Nam Khuê mỉm cười, vươn tay cẩn thận vuốt lông mày anh: “Không phải anh luôn hỏi em sao lại yêu thời cấp 3 đặc biệt vậy sao? Ngay cả lúc chúng ta ly hôn, em cũng cố tình đến đó.”
“Tại sao?”
“Vì đó là nơi lần đầu tiên em gặp được anh, cũng là nơi em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
Năm đó, cô 14 tuổi, vừa bước vào cấp ba;
Giờ đây, cô đã 24 tuổi và là một sinh viên đã tốt nghiệp.
Đã lâu lắm rồi, cái tuổi quý giá nhất, thanh xuân tươi đẹp nhất trong cuộc đời cô, cô đã trao nó cho anh không chút ngại ngần.