CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 615

Bà ấy còn chưa nói hết lời thì Chu Tiễn Nam đã nói: “Mẹ, Nam Khuê còn có chút việc nên không ở lại ăn cơm được, lát nữa con sẽ ăn với mẹ.”

“À, nhưng vừa rồi …” Nụ cười của Mộc Uyển nhạt đi, bà hơi thất vọng.

Chu Tiễn Nam bước tới nói gì đó, tâm tình Mộ Uyển mới dịu đi một chút, bà ấy lại mỉm cười: “Được, vậy lần sau, lần sau có cơ hội cháu nhất định phải ở lại ăn với cô bữa cơm.”

“Vâng ạ, cô, lần sau cháu nhất định sẽ ở lại ăn cùng với cô.”

“Được.”

Lúc Chu Tiễn Nam đưa Nam Khuê ra ngoài, Mộc Uyển vẫn không nỡ mà thở dài.

Chu Cẩm sớm đã nhìn thấu suy nghĩ của mẹ cô, cô ấy bóc một quả nho, bình tĩnh hỏi: “Mẹ, mẹ thích cô gái đó à?”

“Thích.” Mộc Uyển nói.

Nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt bà bỗng trở nên xa xăm.

“Tiểu Cẩm, cũng không biết là do mẹ đã có tuổi rồi hay sao? Lần đầu tiên nhìn thấy cô gái này cảm thấy cô ấy vừa dịu dàng nho nhã lại có học thức, mẹ đã rất thích rồi.”

“Nhưng mẹ càng nghĩ lại càng cảm thấy cô ấy rất giống một người, thật sự rất giống, không biết là do mẹ hoa mắt rồi hay do mẹ nhớ nhầm nữa.”

“Mẹ, chắc mẹ chưa từng thấy cô ấy trước đây đâu.” Chu Cẩm nói.

“Ừ, đây là lần đầu tiên mẹ nhìn thấy cô ấy, vậy có lẽ là do mẹ nhớ nhầm, Tiểu Cẩm, con ra ngoài tiễn cô ấy đi.”

“Kiều Kiều, chăm sóc mẹ, để chị ra ngoài xem.”

“Được, chị mau đi đi, để em ở đây với mẹ.”

Chu Cẩm giẫm lên giày cao gót, vừa đi ra ngoài liền nhìn thấy một chiếc siêu xe sang trọng quen thuộc.

Nó giống y hệt chiếc xe của cô ấy, chỉ khác biển số xe, toàn thành phố này chỉ có hai cái.

Cho nên vừa liếc mắt là cô ấy đã nhận ra.

Sau khi đưa Nam Khuê lên xe, Chu Tiễn Nam quay người trở về. Vừa bước đến cửa đã nhìn thấy Chu Cẩm đứng dựa vào cổng, lạnh lùng nhìn anh.

“Người đón cô ấy là Lục Kiến Thành ?”

Tuy là câu hỏi nhưng ngữ khí của Chu Cẩm lại khẳng định chắc chắn.

“Chị quen sao?”

“Xe này cả thành phố chỉ có hai chiếc, một chiếc là của Lục gia, một chiếc còn lại chị tặng em dịp sinh nhật, em ngại khoe của, bình thường toàn để trong nhà xe, nếu không phải sắp bị phủ đầy bụi rồi chị cũng sẽ không lái ra ngoài.”

Chu Tiễn Nam hỏi lại: “Vậy chị muốn nói gì?”

Chu Cẩm nhướng mày. Không giả vờ nữa, cô tiến lên trước, trực tiếp kéo áo Chu Tiễn Nam: “Còn chơi trò úp mở với chị? Em vẫn còn non lắm, chút tâm tư đó của em, chị sớm đã nhìn ra được tám trăm lần rồi.”

“Vậy thì cứ để trong lòng, làm như không biết đi.” Chu Tiễn Nam nói.

Chu Cẩm nhìn anh, lành lạnh nói: “Buổi sinh nhật đó ở Lục gia? Còn chuyện liên hệ với giáo sư khoa phụ sản đều là vì cô ấy nhỉ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi