Chương 619
Mấy chữ cuối Nam Khuê đỏ mặt nói càng ngày càng nhỏ. Sau khi nói xong cô đã hận không thể bao mình lại.
Lục Kiến Thành ôm chặt cô, âm thanh gợi cảm vang lên bên tai cô: “Ồ? Anh muốn ôm em nghỉ trưa một lát, hoá ra chuyện Khuê Khuê nghĩ lại là chuyện này à!”
“Xem ra Khuê Khuê đã có chút nóng lòng không đợi được rồi.”
Anh vừa nói xong, mặt Nam Khuê lại càng đỏ hơn. Cô đưa tay ra, đôi tay trắng nõn nắm thành quyền đánh Lục Kiến Thành: “Đồ trứng thối, còn lâu em mới thế, ai nóng lòng không đợi được nữa chứ?”
“Vậy vừa rồi là ai nói vận động hả?”
“Em em… em…” Nam Khuê cứ ấp úng ‘em’ cả nửa buổi cũng không tìm được từ nào hợp lý. Cuối cùng chỉ có thể kéo áo anh, ngại ngùng chôn mặt trong lồng ngực anh.
Trên đỉnh đầu lại truyền tới tiếng cười vui vẻ của Lục Kiến Thành. Giây tiếp theo, anh ôm chặt lấy Nam Khuê: “Chúng ta nghỉ trưa.”
Cho đến khi lại truyền tới tiếng thở đều đều của anh, Nam Khuê mới mở mắt ra. Cô nhìn anh sau đó cũng nhắm mắt lại, rất nhanh sau đó cũng chìm vào giấc ngủ trong ngực anh.
Khi hai người tỉnh giấc đã là buổi chiều rồi. Làn gió ngoài cửa sổ nhẹ nhàng thổi tung rèm cửa.
Ánh nắng dịu dàng chiếu vào trong phòng, giống như dát lên một lớp ánh vàng lên cả phòng.
Còn ở trên giường, hai người lẳng lặng ôm lấy nhau, trai tài gái sắc, đúng là một bức tranh tuyệt đẹp.
Nam Khuê tỉnh lại vừa quay người thì eo đã bị người ta ôm chặt lấy: “Ngủ cùng anh thêm một lát.”
“Vẫn không ngủ ngon sao?”
“Ừm, ôm em thoải mái, muốn ngủ thêm chút.” Giọng Lục Kiến Thành khàn khàn gợi cảm.
Nam Khuê thừa cơ ôm lấy eo anh, nở nụ cười ngọt ngào: “Tuân mệnh, vậy đành ngủ cùng Lục tiên sinh thêm một lát vậy.”
“Ừm, thật là ngoan!”
Hai người ở trên giường trêu chọc nhau một hồi, đến lúc thật sự thức dậy đã là bốn năm giờ chiều rồi.
Lục Kiến Thành xem điện thoại, tin nhắn của Lâm Mục sớm đã gửi đến rồi. Nói vé máy bay đã mua xong rồi, chín giờ tối sẽ bay.
Ôm Nam Khuê trong ngực, anh dựa đầu vào vai cô, nhẹ giọng nói: “Muốn ăn bánh kem em làm cho anh.”
Anh muốn ăn bánh kem?
Nam Khuê ngẩn người ra một lát, ngờ vực hỏi lại: “Không phải nói không thích ăn đồ ngọt sao?”
“Không phải thích ăn, chỉ là cảm thấy ôm em rất ngọt ngào nên muốn thử một chút đồ ngọt, cũng muốn thử xem đồ mà em thích ăn.”
“Được, vậy anh mau dậy đi, chúng ta đi mua nguyên liệu, em làm cho anh.”
“Trong nhà không có nguyên liệu sao?” Lục Kiến Thành hỏi.
“Có thì có, nhưng mà để hơi lâu rồi, muốn đi siêu thị mua đồ mới.”
“Vậy thì có thể không đủ thời gian rồi.” Tuy không đành lòng nhưng Lục Kiến Thành vẫn nói.
Nam Khuê nghi hoặc: “Không đủ? Sao lại không đủ? Em làm nhanh lắm, đảm bảo trong tối hôm nay anh có thể ăn được.”