CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 621

Tiếp theo tay cô bị người ta kéo một cái, trong nháy mắt ghì cô vào trong ngực. Lục Kiến Thành dùng lực hôn xuống.

Cách đó không xa, Chu Tiễn Nam vừa định đi tới sững người khi nhìn thấy một màn trước mắt này.

Hai tay anh đút trong túi quần, nhìn chằm chằm cảnh tượng thân mật trước mặt, đột nhiên quên mất mình nên phản ứng như thế nào.

Anh vẫn luôn xoắn xuýt không biết có nên đến đây tìm Nam Khuê hay không.

Cuối cùng, bước chân vẫn nghe theo con tim, anh ấy để người ta lái xe đi lòng vòng vài vòng, vẫn là không cầm lòng lại được mà vòng đến chỗ cô.

Nhưng nghĩ thế nào cũng không ngờ được lại có thể gặp được cảnh này.

Dưới màn đêm, cả hai đứng cùng một chỗ ôm nhau thật chặt, giống như một đôi trai gái yêu thương nhau thắm thiết. Trong lòng anh có em, trong lòng em cũng có anh.

Tình cảm của họ nồng nàn như vậy, nóng bỏng như vậy.

Thật ra nghĩ kỹ lại thì căn bản anh không có chút cơ hội nào.

Vốn dĩ anh ấy đã sớm nghĩ tới sẽ chôn dấu mối tình này sâu tận trong tim, không để bất cứ ai biết được, bởi vì anh biết hai người sẽ không có bất kỳ khả năng nào.

Nhưng mà những lời của chị đã cho anh sự cổ vũ và sức mạnh rất lớn. Khi tới nơi này, thậm chí anh còn nghĩ bản thân có thể có cơ hội cùng Lục Kiến Thành cạnh tranh công bằng hay không?

Nhưng vào giây phút này, anh thấy mình thua rồi.

Không chiến mà bại.

Anh với Nam Khuê cuối cùng cũng chỉ có thể là bạn bè thôi!

Bỏ đi vậy, bạn bè thì bạn bè!

Ít nhất còn tốt hơn không thể gặp mặt, cắt đứt mọi liên lạc. Như thế này anh cũng cảm thấy thoả mãn rồi.

Chu Tiễn Nam nở nụ cười cô độc, anh quay người đi, bóng người đó rất nhanh đã chìm vào trong màn đêm tối tăm, thậm chí không một ai biết được anh từng tới đây.

Lúc lên xe, anh ấy gọi điện cho Chu Cẩm: “Chị, hy vọng chị có thể giúp em giữ bí mật này.”

Chu Cẩm không hỏi nhiều, nếu em trai mình đã nói như vậy, có lẽ chuyến này không được thuận lợi, không được vui vẻ đây.

Cô ấy không cần hỏi nhiều, chỉ cần giúp anh vô điều kiện, xin tưởng anh là đủ rồi.

‘’

Bởi vì chênh lệch múi giờ. Khi Lục Kiến Thành đến nơi, chỗ Nam Khuê vẫn đang là ban đêm. Thế nên anh không gọi điện thoại, chỉ gửi một tin nhắn: [Khuê Khuê, anh tới nơi rồi, nhớ em.]

Trợ lý lập tức đưa anh tới bệnh viện, Phương Thanh Liên vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khắp người gắn các loại dây dợ, đứng từ xa nhìn giống như không có bất cứ sự sống nào.

“Lục tổng, đều chuẩn bị xong rồi, sau khi ngài thay đồ vô trùng là có thể vào trong.”

“Ừ.”

Sau khi trao đổi cùng bác sĩ xong, Lục Kiến Thành thay đồ rồi đi vào. Trên giường bệnh, Phương Thanh Liên yên lặng hiếm có.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi