Chương 636
Buổi chiều, lúc Nam Khuê vào đưa tách cà phê thứ ba, Lục Kiến Thành ngẩng đầu, đáy mắt đều là ý cười.
Anh đưa tay kéo Nam Khuê ngồi lên đùi mình, sau đó nghiêm túc nói: “Cô Nam Khuê, em có biết đây là ly cà phê thứ mấy em mang vào cho anh không?”
“Ừm?”
Nam Khuê suy nghĩ một chút, hình như cô mang vào hơi nhiều thì phải.
Nhưng vì mỗi lần mang cà phê vào mới có thể quang minh chính đại nhìn anh, cho nên cô mới đưa thêm mấy lần.
Hơn nữa người nào đó cũng đâu có từ chối nha.
Cô đưa bao nhiêu tách thì anh nhận bấy nhiêu.
Lục Kiến Thành nhéo mũi cô: “Đồ ngốc, vì đó là cà phê em đưa, nếu như anh uống tiếp thì có lẽ tối nay sẽ không cần ngủ nữa.”
“Nhưng không ngủ thì có thể làm chuyện khác.”
Anh nói, Nam Khuê lập tức né tránh.
Ý cười của Lục Kiến Thành càng rõ hơn, anh biết ai đó đang hiểu lầm.
“Bên cạnh anh một ngày có phải chán lắm không?” Lục Kiến Thành hỏi.
Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Không có, anh yên tâm làm việc đi, em không vào nữa, anh làm xong em lại vào.”
Lục Kiến Thành lập tức giữ chặt cô, đẩy cô đến ghế sopha, sau đó cầm một quyển sách đưa cho cô.
“Em ở đây đọc sách, ở bên cạnh anh.”
“Như vậy có quấy rầy anh không?” Nam Khuê lo lắng.
“Sẽ không.” Lục Kiến Thành nói: “Ngẩng đầu lên là có thể thấy em anh sẽ càng có động lực hơn, hơn nữa em cũng không cần phải mượn cớ đưa cà phê nữa, em có thể quang minh chính đại nhìn anh.”
Nam Khuê lập tức phủ nhận: “Ai…Ai mượn cớ đưa cà phê rồi nhìn anh chứ? Đồ tự luyến.”
Lục Kiến Thành cười, cưng chiều xoa đầu cô.
Làm việc thêm một lúc, đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh.
Lục Kiến Thành ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Nam Khuê đã ngồi ngủ trên sopha, sách rơi từ tay cô xuống đất.
Anh đứng dậy, đặt cô nằm xuống, sau đó lại đắp chăn cho cô.
Trong phòng càng ấm áp hơn.
Lục Kiến Thành nhẹ nhàng gõ máy tính, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn dáng vẻ ngủ say của Nam Khuê.
Mãi đến khi trời bên ngoài đã tối anh mới tắt máy tính rồi đi về phía Nam Khuê.
Phát hiện người nào đó vẫn còn ngủ say, anh cưng chiều cười, sau đó đến phòng ngủ thay quần áo.
Nam Khuê vừa tỉnh lại đã mơ màng dụi mắt, khi nhìn qua chỗ làm việc của anh mới phát hiện ở đó đã không còn ai.
Không có người.
Người đâu?
“Kiến Thành.” Nam Khuê gọi.
Nhưng không có ai trả lời cô.