CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 660

Suốt thời gian ăn sáng, Nam Khuê đều yên lặng cúi đầu uống cháo, không nói một câu.

Lục Kiến Thành thấy dáng vẻ này của cô, không hiểu sao trong lòng vô cùng bất an.

Từ khi bị cảm đến giờ, anh cảm giác Nam Khuê như đã thay đổi chỉ trong một đêm.

Cô trở nên yên lặng, cũng không quấn lấy anh như ngày xưa.

Ngay cả khi anh ngẫu nhiên đưa tay muốn làm động tác thân mật cũng đều bị cô yên lặng né tránh.

Ăn xong cơm, Nam Khuê đẩy ghế ra, sau đó vào phòng thay quần áo.

Thấy cô thay đồ, Lục Kiến Thành nhíu mày: “Sức khỏe em chưa khỏe, hôm nay xin phép nghỉ đi, ở nhà nghỉ ngơi một ngày.”

“Không được, em vẫn chịu được.” Nam Khuê nói.

“Cơ thể đã yếu như vậy rồi sao em đi làm được?” Lục Kiến Thành có chút tức giận.

Anh cũng không biết vì sao mình tức giận, là tức giận vì cô không chăm sóc tốt cho bản thân, không biết quý trọng sức khỏe của mình sao?

Hay tức giận do cả ngày hôm nay cô không để ý đến anh, không quan tâm anh như hàng ngày?

“Em ở nhà nghỉ ngơi đi, anh đi xin nghỉ cho em.”

Lục Kiến Thành nói rồi cầm điện thoại Nam Khuê đi gọi điện.

Nam Khuê không đồng ý, cô bước đến lấy lại điện thoại của mình rồi tức giận nói: “Lục Kiến Thành, công việc của em, em nói làm được là làm được, anh dựa vào đâu mà muốn quyết định thay em?”

“Em nói rồi, em không cần xin nghỉ, em muốn đi làm.”

Nam Khuê đưa tay lấy di động, Lục Kiến Thành đột nhiên nâng di động cô lên cao, Nam Khuê căn bản không với được độ cao đó.

“Khuê Khuê, em sao vậy? Sao lại không muốn xin nghỉ?”

“Không vì sao cả, chỉ là không muốn chậm trễ công việc mà thôi.” Nam Khuê trả lời.

“Nhưng bây giờ sức khỏe của em không thích hợp để đi làm, nhất định phải xin nghỉ.”

“Nhưng em nói em làm được, Lục Kiến Thành, anh trả điện thoại đây cho em.” Lần đầu tiên Nam Khuê không nhịn được mà to tiếng với anh.

Sau khi lấy lại điện thoại, cô tỉnh táo nhìn Lục Kiến Thành.

Lục Kiến Thành cũng hoàn toàn bị chọc giận.

“Được, là anh xen vào việc của người khác.”

“Ban ngày anh bận rộn công việc, buổi tối về còn chăm sóc em cả tối, mọi chuyện dều làm theo ý em, mọi việc anh làm là muốn chăm sóc, bảo vệ em, sợ em bệnh, sợ cơ thể em khó chịu, kết quả là do anh sai sao?” Anh cười lạnh.

Nam Khuê quay lưng lại, cô không muốn nhìn anh, cô sợ mình sẽ không nhịn được mà bật khóc.

Nhưng cô không muốn anh thấy mình khóc chút nào.

Cô phải kiên cường, nhất định phải kiên cường.

Cô cố gắng bình ổn tâm trạng, một lúc lâu sau, Nam Khuê nói: “Lục Kiến Thành, thật ra anh nói đúng, em quá khó hầu hạ, em như thế này rất giống những người phụ nữ cố tình gây sự, em căn bản không xứng với anh.”

“Em không đủ khéo léo hiểu chuyện, cũng không đủ trưởng thành, em mà anh thích là người ngoan ngoãn, không biết cáu giận, luôn chịu đựng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi