CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 690

“Lục Kiến Thành, giết người cũng cần đầu chạm đất, anh biết không? Còn anh đang tự tay bóp nát trái tim em.”

Lục Kiến Thành vẫn bình tĩnh như cũ, nói với cô ta: “Nếu như có thể, tôi tình nguyện chết vào tối hôm đó cũng không cần cô cứu, vì như vậy sẽ dừng lại ở ngày đẹp nhất của tôi và cô ấy.”

Phương Thanh Liên bịt tay, điên cuồng lắc đầu: “Đừng nói nữa, Kiến Thành.”

“Em van xin anh, đừng nói nữa, em không muốn nghe, một chút cũng không muốn nghe.”

Để cô ta ở nơi này nghe anh nói về tình yêu thương mà anh dành cho một người phụ nữ khác, loại khổ sở này đau như bị lăng trì vậy.

Đau.

Quá đau.

Đây là thời điểm mà cô ta tuyệt vọng nhất, cũng là lúc mà cô ta thống khổ nhất.

Chưa từng có lúc nào cô ta cảm thấy bất lực và khó chịu như lúc này.

“Thanh Liên, tôi muốn nói. Bắt đầu từ hôm, thế giới của tôi, trong mắt tôi, trong trái tim tôi chỉ có một mình cô ấy, còn về hôm nay, nếu như không phải tôi muốn nói với cô những lời này thì ngay cả cơ hội vào đây cô cũng không có đâu.”

Từng lời của anh ngày càng tàn nhẫn hơn.

“Cho nên anh để em gặp anh hôm nay là vì muốn nói những lời này với em?” Phương Thanh Liên đau lòng nhìn anh.

“Đúng.”

Lục Kiến Thành trả lời vô cùng chắc chắn.

“Ha…” Phương Thanh Liên cười: “Ha ha, Lục Kiến Thành, anh không cảm thấy anh đối xử với em quá tàn nhẫn sao? Tốt xấu gì thì em cũng yêu anh nhiều năm như vậy.”

“Từ nay về sau, mỗi hành động, lời nói, vui buồn giận dỗi của cô đều không liên quan đến tôi.”

Nói xong, Lục Kiến Thành lạnh lùng nói: “Lâm Tiêu, đưa cô ta ra ngoài.”

“Không.” Phương Thanh Liên liều mạng lắc đầu, cô ta không muốn rời đi.

Dù vậy cô ta cũng không muốn rời khỏi đây.

Rời đi tức là cô ta đã hoàn toàn thua, sao cô ta có thể nhận thua được?

“Cô Phương, mời đi!” Lâm Tiêu nhìn cô ta.

Phương Thanh Liên nắm chặt tay xe lăn, lạnh lùng nhìn Lâm Tiêu: “Đừng tốn công, tôi sẽ không rời đi.”

“Nếu vậy thì tôi sẽ không khách sáo nữa.” Lâm Tiêu lập tức đẩy xe lăn về phía cửa chính.

Thấy họ muốn ra ngoài, Nam Khuê lập tức xoay người.

Cô đi nhẹ hơn, cố gắng không để bọn họ phát hiện.

Nhưng vẫn không thể trốn được ánh mắt của Phương Thanh Liên.

“Nam Khuê, sao cô lại ở đây?” Thấy Nam Khuê, Phương Thanh Liên như bị điên mà gào thét.

Nghe được lời tỏ tình và sự sủng ái của Lục Kiến Thành dành cho mình nên bây giờ người phụ nữ này đang đắc ý lắm sao?

Nhưng cô ta hận, hận đến mức cả người run rẩy.

Nam Khuê, dựa vào đâu mà lại là cô?

Nếu như không phải cô thì tôi và Kiến Thành đã sớm hạnh phúc bên nhau.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi