Chương 708
“Cho nên bây giờ tôi buông tay, tôi muốn hòa giải với chính bản thân mình, buông tha cho anh, cũng là buông tha cho chính mình.”
Cô vốn tưởng rằng khi nói những lời này ra sẽ rất khó khăn.
Cô thậm chí còn sợ mình sẽ không khống chế được mà bật khóc.
Nhưng không ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.
Đúng vậy, không còn hy vọng, thì sẽ không bao giờ có thất vọng nữa.
Ôm đủ thất vọng rồi, cô cũng nên chủ động rời đi rồi.
Gió thổi lồng lộng, quần áo của hai người đều bị thổi loạn.
Nam Khuê nhìn thấy cà vạt của anh bị gió thổi loạn, bỗng nhiên tiến lên, nhẹ nhàng sửa sang lại cà vạt cho anh.
Sau đó, nhón chân gấp lại cổ áo khoác của anh cho chỉnh tề.
Cô nhớ rõ, lúc đó cô thích nhất thấy anh mặc áo khoác, nhất là kiểu áo khoác dài này.
Loại tình tiết này xuất hiện trong một bộ phim truyền hình, cô đã từng xem một cảnh nam chính mặc áo khoác xám dài đến mắt cá chân, trông vô cùng đẹp trai, tuấn tú vô song, tóm lại rất đẹp trai.
Mà nữ chính chạy giữa trời đầy tuyết, nam chính mở rộng áo khoác của anh ấy ra và trực tiếp ôm cả người cô ấy vào lòng.
Trong trời tuyết mênh mông, hai người áp đầu vào nhau.
Một chiếc áo khoác, hai người.
Họ cùng cảm nhận nhịp tim và hơi thở của nhau.
Khi đó cô cảm thấy khung cảnh kia cực kỳ lãng mạn.
Thậm chí cô đã từng hy vọng xa vời sau này mình cũng sẽ như vậy.
Bây giờ có vẻ như điều đó không thể thành sự thật được.
Sửa sang lại xong, Nam Khuê nhẹ nhàng đặt tay lên áo anh, chậm rãi mở miệng.
“Đoạn đường này chúng ta đã đi rất tốt rồi, tôi không trách anh, cũng không hối hận điều gì, có trách, thì trách tạo hóa quá trêu đùa người ta, trách rằng chúng ta không hợp. Cho nên chúng ta vẫn là tách ra đi, dễ hợp dễ tan!”
Nói xong lời cuối cùng, Nam Khuê buông tay mình ra.
Đồng thời xoay người, đi về hướng hoàn toàn trái ngược với Lục Kiến Thành.
Đêm càng ngày càng đen.
Nhưng ánh đèn trên quảng trường vẫn chói mắt đến mức có thể soi rõ khuôn mặt của hai người.
Lục Kiến Thành sững sờ đứng ở đó, từ đầu đến cuối không nhúc nhích, ngay cả tư thế cũng không thay đổi một chút nào.
Gió gào thét, quần áo hai người tung bay.
Anh nhìn Nam Khuê, tròng mắt không hề di chuyển một chút, anh chỉ trơ mắt đứng nhìn cô bước một bước, rồi hai bước về phía trước.
Sau đó, càng ngày càng xa …
Ngay khi Nam Khuê chuẩn bị sang đường, đột nhiên, Lục Kiến Thành duỗi thẳng đôi chân dài của mình ra và điên cuồng đuổi theo cô.
Anh chạy nhanh như gió.