CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 718

“Nếu anh cứ như vậy, cô Nam Khuê sẽ chỉ càng ngày càng tránh xa anh thôi.”

Lâm Tiêu nói xong, trong lòng vẫn có chút lo lắng.

Cậu không chắc là tổng giám đốc Lục có hiểu ý của cậu hay không.

Không ngờ rằng, Lục Kiến Thành lại nghiêm túc nói: “Được rồi, tôi biết phải làm như thế nào rồi.”

Anh vén chăn lên, cẩn thận chỉnh lại quần áo, nhìn mình trong gương, sau đó mở cửa đi xuống tầng tìm Nam Khuê.

Nhưng không ngờ là Nam Khuê ở bệnh viện lại gặp Chu Tiễn Nam.

Cho nên khi Lục Kiến Thành xuống, liền tình cờ nhìn thấy Nam Khuê và Chu Tiễn Nam đang nói chuyện cùng nhau.

Vừa hay là buổi trưa, hai người không biết đã nói gì, sau đó cùng nhau đi thang máy đi xuống.

Trong nháy mắt, đầu óc Lục Kiến Thành trống rỗng.

Ngay sau đó, anh phản ứng lại và điên cuồng nhấn thang máy.

Trong thang máy có rất nhiều người và mùi hôi nồng nặc, nếu là bình thường, anh nhất định sẽ không đứng trong đó.

Nhưng hôm nay anh không chút nghĩ ngợi nào mà che lại vết thương, cố chen vào bên trong.

Anh cũng phải đi.

Anh phải đi theo xem hai người họ làm gì?

Nam Khuê và Chu Tiễn Nam cùng nhau bước vào quán cà phê ở tầng một.

Khi cà phê thơm phức được bưng lên bàn, Nam Khuê lập tức ngửi nó và nở một nụ cười hài lòng.

“Ôi, thật sự thơm quá đi, thảo nào anh lại nói cà phê ở đây rất ngon, cà phê được xay thủ công đúng là thơm thật.”

Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ vui vẻ của cô, Chu Tiễn Nam mỉm cười cưng chiều: “Chỗ này gần chỗ em làm như vậy, ngày thường rảnh rỗi không đến uống một ly sao?”

“Sao có thể chứ, hôm nào chúng tôi cũng bận sấp mặt, đừng nói là uống cà phê, có khi đến thời gian ăn cơm cũng chẳng có, chỉ có thể ăn một thanh lương khô cho qua thôi.”

“Cứ có thời gian rảnh là ai nấy đều chợp mắt nghỉ ngơi một lúc.”

Nghe cô nói vậy, Chu Tiễn Nam đã hiểu.

Bác sĩ cũng giống như cảnh sát bọn họ, hầu như lúc nào cũng rất bận rộn.

“Có hối hận không?” Nhẹ nhấp một ngụm cà phê, Chu Tiễn Nam hỏi.

Nam Khuê lắc đầu, trên môi nở một nụ cười mãn nguyện: “Không hối hận, đây là ước mơ của mẹ tôi, cũng là ước mơ của tôi. Mặc dù đúng là có mệt một chút, cũng có nhiều lúc suy sụp và bất lực, nhưng khi chứng kiến khoảnh khắc người bệnh được hồi sinh, từ quỷ môn quan trở về, những lúc như vậy thực sự rất vui, cũng rất thỏa mãn.”

“Tôi cũng giống em.” Chu Tiễn Nam nói.

“À đúng rồi, tôi còn chưa hỏi sao anh lại đến bệnh viện? Vừa rồi thấy anh vội vội vàng vàng, có chuyện gì sao?” Nam Khuê hỏi.

Những ngón tay thon dài của Chu Tiễn Nam sờ sờ ly cà phê, thấp giọng nói: “Mẹ tôi bị bệnh, bệnh cũ tái phát.”

“Có nghiêm trọng không? Có cần tôi giúp không?” Nam Khuê lập tức quan tâm hỏi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi