CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 723

Đương nhiên là lo lắng rồi. Sao có thể không lo được chứ?

“Anh biết em vẫn để ý đến anh.” Không thấy Nam Khuê trả lời, Lục Kiến Thành lại nói.

Nam Khuê ngậm chặt miệng không lên tiếng trả lời.

Đúng là cô để ý anh. Nhưng đã không cần thiết phải tỏ rõ ra ngoài nữa, âm thầm đặt trong tim, một mình cô biết là được rồi.

Thấy cô không nói gì, cuối cùng Lục Kiến Thành cũng mất hết kiên nhẫn, lại vừa sợ vừa tức giận.

Lục Kiến Thành nâng cao giọng lên nói: “Khuê Khuê, nói chuyện.”

“Nói cho anh biết em vẫn còn lo lắng cho anh, vẫn còn để ý tới anh.”

“Nam Khuê, trả lời anh, mau trả lời anh…”

Khi vừa gầm ra tên cô lần nữa, Lục Kiến Thành đã không còn kiềm chế được nữa. Anh dùng một tay giữ lấy cánh tay cô, một tay khác nâng cằm cô lên.

Anh cúi thấp đầu, hung hăng áp môi xuống. Giống như để chứng minh cái gì đó, Lục Kiến Thành như phát điên, gần như dùng toàn bộ sức lực hôn cô.

Toàn bộ quá trình đều mưa to gió lớn, không có một chút dịu dàng nào.

“Buông…” Nam Khuê vừa nghẹn ngào thốt ra được một chữ, đôi môi đỏ thắm mềm mại lại bị anh chiếm lấy, tham lam hút lấy, làm thế nào cũng không bằng lòng buông ra.

Cô gần như bị rút hết oxi, cả người không có chút sức lực nào mà thở dốc. Nhưng Lục Kiến Thành lại không có ý định dừng lại, vẫn cứ ngang ngược giam cô trong lòng mình, càng không có ý định nhẹ tay lại.

“Lục Kiến Thành, anh buông ra.” Có được chút khoảng trống, Nam Khuê cuối cùng cũng thở được, cô tức giận hét lên.

Lục Kiến Thành nhếch môi, nắm lấy tay ôm cô vào lòng.

Lời nói mạnh mẽ lại độc đoán, còn lộ ra vẻ ngang ngược vang lên: “Khuê Khuê, em nghĩ cũng đừng nghĩ, cả đời này anh cũng không thể buông tay em.”

“Lục Kiến Thành, sao lại có thể ngang ngược như thế chứ?” Nam Khuê không nhịn được nữa, vung tay ra đánh anh.

“A… đau.”

“Khuê Khuê, em đánh trúng vết thương của anh rồi.” đột nhiên Lục Kiến Thành cau mày kêu đau.

Nam Khuê giống như vừa bừng tỉnh khỏi mộng, nghĩ đến trên người anh vẫn vết thương, hơn nữa vết thương còn chưa khép miệng, lập tức buông tay ra, căng thẳng hỏi anh: “Sao rồi? Vết thương có phải rất đau không?”

“Có bị rách miệng không? Em đưa anh về phòng bệnh để bác sĩ khám lại.”

Nghe thấy lời cô, khoé miệng Lục Kiến Thành nhếch lên nụ cười thoả mãn.

Anh đưa tay giữ lấy tay cô thật chặt: “Khuê Khuê, anh biết là em chỉ đang giả vờ không để ý thôi, trong lòng em vẫn rất để ý đến anh, vừa nghe đánh trúng vết thương rồi, em nhìn xem, em còn căng thẳng hơn bất cứ ai.”

“Đồ ngốc, rõ ràng em vẫn để ý tới anh, tại sao lại không thừa nhận?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi