CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 725

“Là của hãng nào đấy, màu số mấy, mau mau mau, mau giới thiệu cho tớ đi, tớ cũng muốn một cây.”

Nam Khuê thở phào một hơi. “Hả? Cậu nói chuyện này à?”

Đông Hoạ gật đầu, tay đã mở sẵn phần mềm mua sắm rồi: “Đúng đó, nếu không cậu nghĩ tớ nói chuyện gì?”

Nam Khuê lập tức lắc đầu: “Không có gì.”

Sau đó cô lấy thỏi son từ trong túi ra đưa cho Đông Hoạ. Đông Hoạ nhìn số màu sau đó thoả mãn chụp lại một bức, nói đợi tan làm sẽ đi mua một chiếc.

Đúng lúc này, điện thoại Nam Khuê vang lên một tiếng ding dong, là Lục Kiến Thành gửi tin nhắn đến.

‘Môi đã khỏi chưa, có cần anh để Lâm Tiêu tới đưa thuốc cho em không.’

Nam Khuê lập tức gửi qua một loạt nhãn dán phẫn nộ. Còn có mặt mũi mà hỏi cô, đều tại anh, đều do anh mà thành.

Đồ đầu sỏ.

Trên giường bệnh, Lục Kiến Thành nhìn thấy hàng nhãn dán tức giận đó lập tức nhếch môi cười.

Ở một bên, Lâm Tiêu không cẩn thận nhìn thấy, nhịn không được mà hỏi: “Lục tổng, cô Nam Khuê gửi đều là tin nhắn tức giận, sao ngài vẫn vui vẻ như vậy?”

“Không phải cậu nói mình từng yêu đương rồi sao?” Lục Kiến Thành lạnh lùng hỏi lại.

Lâm Tiêu: “…”

Thấy Lâm Tiêu không nói được gì, Lục Kiến Thành vui vẻ giải thích: “Cậu không hiểu cô ấy, cô ấy vẫn bằng lòng nói chuyện với tôi, vẫn bằng lòng gửi nhiều nhãn dán như vậy, vậy chứng minh cô ấy không tức giận tới vậy.”

“Nếu như thật sự giận rồi, cô ấy sẽ không muốn để ý gì tới tôi hết.”

Lâm Tiêu sờ đầu, hình như lúc trước bạn gái của cậu ta không giống như vậy thì phải.

Uii, quả nhiên là không có cô gái nào giống nhau. Đúng là lòng dạ phụ nữ, như kim dưới đáy biển.

Khó nắm bắt!

“Còn đau không?” Lục Kiến Thành lại gửi thêm một tin nhắn.

Nam Khuê phớt lờ anh, cô hít một hơi đi nhanh về phía giường bệnh phía trước.

Qua khoảng mười phút, bàn y tá gọi điện thoại tới: “Bác sĩ Nam, có người tìm.”

Nam Khuê có chút bối rối, giờ này rồi còn ai tìm cô nữa?

Kết quả vừa bước tới bàn y tá, cô đã nhìn thấy Lâm Tiêu đỡ Lục Kiến Thành đứng ở đó.

Không thể không nói, nhan sắc của Lục Kiến Thành thực sự rất chói mắt, thế nên anh vừa đến đó đã gây nên chấn động không nhỏ, đến vài vị bác sĩ và y tá đều đứng đó lặng lẽ nhìn anh, sau đó đỏ mặt âm thầm lướt qua anh.

Nam Khuê đứng cách xa anh một đoạn, lập tức gọi điện qua.

“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành bắt máy rất nhanh.

“Anh đừng có đứng ở bàn y tá nữa, anh nhìn thấy em chưa, anh theo em đi lên phía trước một chút.”

Cúp điện thoại rồi, Nam nhanh chóng đi lên phía trước. Sau đó dừng lại ở một góc ít người, ngay sau đó, Lục Kiến Thành cũng đã đi tới.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi