CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 742

Giống như là từng ngôi sao lấp lánh, từ trong mắt anh rơi mạnh xuống.

Anh siết chặt nắm đấm, nhìn Nam Khuê, cố gắng mở môi ra.

Lại chỉ cảm thấy đôi môi khô khốc.

Môi mở ra lúc lâu, anh mới phát ra một vài chữ trầm thấp khàn khàn: “Đây thật sự là suy nghĩ trong lòng em sao?”

“Thật sự không muốn gặp anh chút nào sao?”

Nam Khuê nhìn anh, trịnh trọng gật đầu: “Ừm.”

“Chúng ta nên nhìn về phía trước và cũng nên đi tìm cuộc sống hoàn toàn mới của riêng mình, phải không? Sau này, anh có đường dương quan của anh, tôi có cầu độc mộc của tôi.”

(Anh có đường dương quan của anh, tôi có cầu độc mộc của tôi: ngụ ý là đường ai nấy đi, mỗi người đều có cuộc sống riêng)

“Lúc chúng ta kết hôn mọi người nói rất đúng, chúng ta vốn không phải là người cùng một thế giới, tôi cũng từng ngây thơ, bất luận như thế nào cũng không muốn tin, cũng vì muốn chứng minh mà mình đầy thương tích, sự thật cũng đã chứng minh, chúng ta quả thật không thích hợp.”

“Cho nên, chúng ta quả thật nên trở về cuộc sống của mình, đi theo con đường của riêng mình.”

Nói xong, Nam Khuê hít sâu một hơi.

Lúc này mới phát hiện ngực giống như có con dao đâm vào, đau đến thấu xương.

Nhưng cô vẫn kiên trì.

Lục Kiến Thành nhìn cô, vẻ mặt buồn bã và đau lòng.

Hai người cứ nhìn nhau như thế, thời gian dường như dừng lại.

Cuối cùng, anh quay đi, không nói một lời, im lặng và rời đi.

Nhìn bước chân của anh rời đi xa, nước mắt Nam Khuê bắt đầu rơi xuống.

Một giọt, hai giọt…

Rất nhanh đã thấm ướt chăn đắp trên người.

Ầm một tiếng, tiếng phòng ngủ bị đóng lại, Lục Kiến Thành từ bên trong đi ra ngoài.

Ngay sau đó lại truyền đến một tiếng đóng cửa ầm.

Nam Khuê biết anh đã rời khỏi nhà cô.

Ngửa đầu, cô cố gắng khống chế bản thân.

Sau đó đưa tay lau khô nước mắt trên má.

Đồng thời tự nhủ: “Khuê Khuê không khóc, cố lên, mày là người giỏi nhất.”

“Mày không có sai, mày chỉ là mệt rồi, không muốn sau này lại bị tổn thương nhiều hơn nữa.”

Cuối cùng, Nam Khuê ôm chăn khóc rồi ngủ thiếp đi.

Vì vậy, đèn trong phòng không tắt mà vẫn luôn sáng.

Cô cũng sẽ không biết, Lục Kiến Thành ở dưới lầu cả đêm.

Lúc Lâm Tiêu đi đón Lục Kiến Thành, là khoảng mười một giờ đêm, cậu ấy đoán tổng giám đốc Lục đã ăn xong bữa tối, cho nên ở phía dưới chờ đón anh về bệnh viện.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi