CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 754

Một lát sau, Lục Kiến Thành tắm rửa xong mặc đồ ngủ đi ra.

Sau khi ôm hai cái chăn ra khỏi tủ, anh bắt đầu trải lên sàn.

Nam Khuê thấy thế, lập tức từ trên giường đứng lên: “Tôi giúp anh.”

“Ừm.”

Hai người cùng nhau, rất nhanh đã trải xong.

Đúng lúc này, Lục Kiến Thành một tay vòng qua cô, tư thế đó gần như ôm cả người cô vào lòng.

Hơi thở của anh càng gắt gao quấn lấy cô.

Nam Khuê đang muốn mở miệng, ngay sau đó, trong tay anh cầm một cái gối, nhanh nhẹn đặt trên chăn, sau đó lập tức kéo dài khoảng cách với cô.

“Còn cần tôi giúp gì không?”

“Còn có một thứ.” Anh nói.

“Thứ…?” Gì?

Lời trong miệng Nam Khuê còn chưa nói hết, đột nhiên, cổ tay truyền tới một trận lực đạo, ngay sau đó, cô đã bị Lục Kiến Thành kéo đến bên cạnh.

Anh đưa tay, ôm cô vào lòng.

Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai: “Giúp anh xác nhận xem, trên người anh còn mùi thuốc lá không?”

Ngửi ngửi, Nam Khuê lắc đầu: “Tốt hơn nhiều rồi, không ngửi kỹ sẽ không ngửi thấy.”

“Vậy anh yên tâm rồi.”

Anh yên tâm cái gì chứ?

Trong lòng Nam Khuê đang khó hiểu.

Lục Kiến Thành lại tự mình trả lời: “Yên tâm em sẽ không ghét mùi vị trên người anh nữa.”

Trái tim Nam Khuê chua xót.

Cô thực sự không thích hút thuốc, cũng không thích mùi thuốc lá.

Thế nhưng, anh không biết, cho tới bây giờ cô chưa từng ghét mùi thuốc lá trên người anh.

Thậm chí có chút thích.

Giống ở trên người anh cùng với người khác, cô sẽ cảm thấy khác nhau một trời một vực.

Nhưng những điều này không cần phải nói với anh.

Đèn tường tắt, cả hai đều nằm ở vị trí của họ.

Đêm rất yên tĩnh.

Nhưng thật ra hai người họ, không có ai ngủ được.

Mười phút sau, thấy anh không ngủ, Nam Khuê nhẹ giọng mở miệng: “Ban ngày anh nói với tôi chuyện của giáo sư Phòng, còn tính không?”

“Ừm!”

Trong đêm tối, giọng nói của ông truyền đến một cách trầm ổn và mạnh mẽ.

Nam Khuê nhịn không được nhảy nhót: “Cho nên, anh quen biết giáo sư Phòng đúng không?”

 

“Không phải anh quen biết, là mẹ quen biết.” Lục Kiến Thành nói: “Cho nên tối nay anh cố ý dẫn em về nhà ăn cơm, ngày mai rm và mẹ nói chuyện này, em mở miệng, mẹ nhất định sẽ giúp.”

“Được, vậy ngày mai tôi đi tìm mẹ.”

Yên lặng một lát, Nam Khuê nghiêm túc gọi tên anh: “Kiến Thành? ”

“Hử?”

“Cảm ơn anh, thật sự rất cảm ơn anh.”

Cô vừa dứt lời, đột nhiên, Lục Kiến Thành chợt đứng dậy từ trên mặt đất, lập tức đi tới trước mặt Nam Khuê, nhìn cô từ trên cao xuống.

“Cảm ơn anh đã giúp em liên lạc với giáo sư Phòng, có thể cứu mạng mẹ Chu Tiễn Nam phải không? Vì vậy, em cảm ơn tôi cho chính em? Hay là thay Chu Tiễn Nam?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi