CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 762

“Em thật sự quan tâm đến anh sao? Quan tâm anh có đau hay không? Hay là thấy đã nhận lấy tình cảm của anh, nên mới bất đắc dĩ hỏi cho qua?”

Anh dùng sức rất lớn, bả vai Nam Khuê bị anh nắm lấy phát đau.

Nhưng cô đều chịu đựng, cô không nhăn mày, càng không nói là kêu ra tiếng.

“Trả lời anh, tại sao không nói gì?”

Nam Khuê cắn môi, chịu đựng cơn đau trên bả vai mà nói: “Không phải vậy, tôi thật sự quan tâm cơ thể anh như thế nào rồi?”

“Hừ …” Cười lạnh một tiếng, đáy mắt Lục Kiến Thành càng thêm cô đơn: “Không phải em nói cho dù vết thương của anh có thế nào cũng mặc kệ sao? Bây giờ lại quan tâm đến anh?”

“Ý tôi là trong tình huống bình thường, tôi không biết mấy ngày nay anh đều tăng ca, không được nghỉ ngơi tốt.”

“Đúng vậy, bởi vì trái tim của em luôn hướng về người đàn ông khác.”

Nam Khuê cố gắng giải thích: “Tôi nói rồi, Tiễn Nam và tôi chỉ là bạn bè bình thường.”

“Còn anh thì sao?” Anh nhìn cô chằm chằm, vành mắt đỏ ửng, tuyệt vọng tìm câu trả lời.

Cô cụp mắt, mở miệng nói: “Chúng ta cũng là bạn.”

“Vậy sao?”

Cười khổ một tiếng, Lục Kiến Thành buông cô ra.

Lúc này, các món ăn đều đã được bày lên.

Rất nhanh sau đó, một bàn đồ ăn đều đã lên đủ.

“Lâm Tiêu nói mấy ngày nay anh không ăn uống tử tế, nên ăn cơm trước đi.” Nam Khuê nói.

Lục Kiến Thành bước đến, kéo ghế dựa ra.

Anh còn không động đũa chứ đừng nói là ăn, anh mở một chai rượu trắng rồi lập tức cầm lấy uống.

Nam Khuê bị dọa sợ, điên cuồng chạy tới cướp lấy ly rượu trên tay anh.

Lục Kiến Thành giữ ly rượu rất chặt, khi Nam Khuê lấy được chiếc ly thì anh đã ngửa đầu uống được một phần ba.

Toàn bộ quá trình giống như uống nước lọc vậy, không chút khách khí.

Nghĩ đến cơ thể và tình trạng gần đây của anh, Nam Khuê thực sự sợ hãi.

“Đừng uống nữa, Lục Kiến Thành, anh mau bỏ chai rượu xuống đi.”

Lục Kiến Thành vẫn cầm lấy chai rượu, chỉ lạnh lùng liếc nhìn Nam Khuê một cái: “Em lấy tư cách gì quản anh? Bạn bè sao?”

“Vậy thì xin lỗi, trong phạm vi của anh, bạn bè không quản được nhiều như vậy.”

Những lời này như những nhát dao sắc nhọn đâm vào tim Nam Khuê.

“Tôi không biết tại sao anh lại giận tôi, nếu anh vì chuyện tôi giúp đỡ Tiễn Nam mà giận tôi thì tôi cũng không còn lời nào để nói. Khi tính mạng của tôi bị đe dọa, anh ấy đã từng bất chấp cứu tôi rất nhiều lần, về tình về lý tôi cũng nên giúp anh ấy.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi