CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 764

“Hôm đó tổng giám đốc Lục từ nhà cô đi ra, đã đứng dưới nhà cả đêm, vẫn luôn nhìn lên hướng phòng cô, anh ấy rất buồn, hút thuốc cả đêm, đến tận lúc trời sáng mới rời đi.”

Nghe đến đó, Nam Khuê không thể nói rõ cảm xúc trong lòng mình nữa.

Con người có vẻ đều như vậy.

Khi có được thì không biết quý trọng, đến lúc mất đi mới tìm cách níu giữ.

Cười khổ một tiếng, Nam Khuê hỏi: “Cậu nghĩ tôi và anh ấy có thể quay trở lại như ngày trước không?”

Tuy là hỏi Lâm Tiêu, nhưng thật ra Nam Khuê cũng không trông chờ vào đáp án của cậu lắm.

Một lúc sau, cô tự trả lời: “Nói thật là tôi không có bất kì niềm tin nào, thậm chí còn không nhìn thấy chút hy vọng nào.”

“Cô Nam Khuê, tôi hiểu những băn khoăn của cô, nhưng bây giờ tổng giám đốc Lục thật sự rất yêu cô, anh ấy đã thay đổi rất nhiều vì cô.”

“Kể cả chuyện của giáo sư Phòng, thật ra không hề đơn giản như cô nghĩ, phu nhân sở dĩ có thể thuyết phục được giáo sư Phòng nhanh như vậy là vì tổng giám đốc Lục đã mua phần đất làm mộ mà giáo sư Phòng muốn nhất cho ông ấy.”

Nam Khuê ngạc nhiên nhìn cậu: “Phần đất làm mộ gì vậy?”

“Đó là phần đất bên cạnh người con gái đã khuất của giáo sư Phòng, giáo sư Phòng vẫn luôn muốn mua nó, đợi khi ông mất đi có thể được chôn ở đó, luôn được ở bên cạnh con gái của ông, nhưng phần đất đó đã sớm bị bán đi, hơn nữa người mua phần đất đó thân phận thần bí, giáo sư Phòng thử rất nhiều cách nhưng vẫn không tìm được chủ nhân của nó.”

“Tổng giám đốc Lục vì phần đất mộ đó, đã tìm rất nhiều bạn bè trong lĩnh vực kinh doanh, cuối cùng mới hỏi được người mua, điều kiện của người mua vô cùng hà khắc, nhưng tổng giám đốc Lục vẫn không cần suy nghĩ mà chấp nhận hết.”

Nghe mấy lời này, Nam Khuê vô cùng sốc.

Nếu không phải có Lâm Tiêu nói, cô thật sự không biết bên trong có nhiều uẩn khúc như vậy.

Nhưng mà anh lại chỉ nói qua loa rồi cho qua.

Bây giờ nghĩ lại, thực ra anh bảo cô đến tìm mẹ, là vì để cô cảm thấy chuyện này do mẹ giúp đỡ, để cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cũng để cô bớt áy náy và lo lắng hơn.

Lại đẩy cửa phòng lần nữa, cảm xúc trong lòng Nam Khuê cực kỳ phức tạp.

Bước chân của cô cũng trở nên nặng nề hơn.

Từng bước từng bước đi tới trước mặt anh, cô đỏ mắt hỏi: “Ông nội đúng là vì tôi nên mới đầu tư hạng mục cho giáo sư Phòng, cũng vì tôi mà tìm người cố vấn, nhưng lần này giáo sư Phòng đồng ý đến khám bệnh, thật ra không phải nhờ ông nội mà là vì có anh ở đằng sau hỗ trợ đúng không?”

“Lâm Tiêu nói cho em sao?” Ánh mắt Lục Kiến Thành rất bình tĩnh, chỉ hơi nhướng mi lên.

“Chuyện quan trọng như vậy, sao anh không nói cho tôi biết?”

“Không phải em nói muốn rời khỏi anh, muốn làm người xa lạ, không bao giờ liên lạc nữa sao? Nếu không phải vì những thứ này thì sao em lại đích thân đến tìm anh chứ?” Lục Kiến Thành cười khổ một tiếng.

Vừa dứt lời, trái tim anh đau nhói.

“Nhưng mà tôi cũng không muốn anh trả cái giá lớn như vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi