Chương 796
“Vì sao lại không nói, đến bây giờ anh vẫn còn nhớ rõ tối qua em nhiệt tình…” Như lửa.
Lục Kiến Thành còn chưa nói hết đã bị Nam Khuê bịt miệng lại, đôi mắt hạnh nhìn anh đe dọa: “Không cho nói.”
Lục Kiến Thành buồn cười, tâm trạng rất tốt.
Nam Khuê đang định thu tay lại thì đột nhiên phát hiện anh ngậm ngón tay cô.
Hai mắt trực tiếp nhìn cô chằm chằm.
Trong nháy mắt, cảm giác tê dại như điện giật điên cuồng đánh thẳng vào não cô, khiến cô khó có thể suy nghĩ được gì.
“Anh buông em ra!” Nam Khuê cắn môi nói.
“Nếu anh không buông thì sao?”
“Lục Kiến Thành, anh…” Nam Khuê bị anh chọc sắp phát khóc, sao cô không biết anh lại khó chơi, xấu tính đến mức này chứ.
“Lục Kiến Thành, anh không phải người.”
“Sao anh lại không phải người.” Anh hỏi.
Ánh mắt sáng như sao của Nam Khuê nhìn anh: “Hôm qua em vừa cứu anh, kết quả anh không chỉ không cảm ơn mà còn đối xử với em như vậy.”
“Đối xử với em như thế nào?” Anh cười.
“Luôn đùa giỡn em.”
“Cô gái ngốc!”
Anh thở dài một tiêng rồi ôm cô vào lòng: “Đâu có đùa giỡn, rõ ràng là kìm lòng không được, không nỡ để em rời đi, không biết làm thế nào để giữ em lại nên mới dùng cách vụng về như thế này.”
Nói không cảm động là giả, vành mắt Nam Khuê đỏ lên.
Hóa ra những lời nói chân tình không cần phải quá phô trương, chỉ cần đơn giản tự nhiên như vậy cũng đủ để khiến trái tim một người rung động.
“Đồ ngốc, hôm qua em đã giao bản thân cho anh rồi, em còn muốn chạy trốn đi đâu nữa?”
“Hôm qua khi anh biết bản thân có điểm khác lạ, anh đã lập tức đến phòng ngủ tìm em, không thấy em anh đã lập tức đến nơi này. Khuê Khuê, anh không phải thánh, cũng không vĩ đại như vậy.”
“Nhưng cả đời này, ngoài em ra, anh không muốn chạm vào bất cứ người phụ nữ nào khác.”
Anh cúi đầu hôn lên tóc Nam Khuê.
Sau đó không ngừng nói: “Là em, chỉ có em.”
Nam Khuê kinh ngạc ngẩng đầu, ý thức được đây là lúc mình không nên hỏi nhưng lời đã bật ra khỏi miệng: “Sao có thể chứ? Anh và Phương Thanh Liên, rõ ràng hai người đã…”
Cô không nói tiếp câu sau.
Chỉ cần vừa nghĩ đến đã cảm thấy trái tim ê ẩm khó chịu.
Lúc này trên đầu truyền đến tiếng cười thoải mái.
Lục Kiến Thành ôm mặt cô, cẩn thận nói: “Cho nên Khuê Khuê của anh ghen sao?”
Nam Khuê cúi đầu, yên lặng không nói gì.