Chương 840
“Tôi đã nói rồi, tôi đã nói rồi, cha của đứa bé là Kiến Thành, đây là con của anh ấy.”
Nam Khuê cười, đôi mắt kia rơi vào trên gương mặt quá lo lắng của Phương Thanh Liên, bĩnh tĩnh mở miệng: “Phải không? Cô có chắc là đứa nhỏ này của Kiến Thành không?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng mà tôi đã gọi điện thoại với Kiến Thành, chính miệng anh ấy nói cho tôi biết, đứa nhỏ này không có khả năng là của anh ấy.”
“Hơn nữa, cho tới bây giờ anh ấy chưa từng chạm vào cô.”
Nếu như nói câu đầu tiên vừa rồi là giết thể xác, vậy câu thứ hai này chính là vạch trần ý đồ.
Phương Thanh Liên siết chặt nắm đấm, trong con ngươi đều là tức giận và hận.
Một lúc sau, cô ta nhếch môi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tuyệt sắc: “Nam Khuê, cô thật đúng là ngây thơ, chuyện đàn ông và phụ nữ, sao có thể giải thích rõ ràng.”
“Anh ấy nói không có đụng vào, sẽ không đụng sao? Cô có tin điều đó không?”
“Cho dù anh ấy đụng vào tôi, cô nghĩ anh ấy dám nói thật với cô sao?”
Không thể không nói, những lời này chính xác bắt được điểm yếu của Nam Khuê.
Nhưng, cô vẫn cố gắng chống đỡ, không để cho mình biểu hiện ra chút yếu thế nào.
“Chuyện cho tới bây giờ, tôi cũng không gạt cô nữa, anh ấy quả thật không có chủ động chạm qua tôi, nhưng mà, nếu tôi chủ động, anh ấy lại không biết thì sao?”
Không thể phủ nhận, lời nói của Phương Thanh Liên giống như một con dao găm chết người, hung hăng đâm vào ngực Nam Khuê.
Trong nháy mắt, máu chảy đầy đất.
Bởi vì Nam Khuê biết, với cách làm ti đê tiện của Phương Thanh Liên, cô ta nói loại tình huống này rất có khả năng.
Ngực bị đánh mạnh, nhưng Nam Khuê vẫn cố gắng kìm nén.
Buông lỏng hàm răng cắn chặt, cô cố gắng mỉm cười: “Phương Thanh Liên, cô nói dối còn ít sao? Tôi sẽ không tin vào lời nói điên rồ của cô và tôi sẽ không bị cô lợi dụng nữa.”
“Đồng thời, tôi cũng tin tưởng Kiến Thành.”
Trước đây, hai người luôn vì Phương Thanh Liên mà có nhiều hiểu lầm.
Nhưng lần này, cô muốn bản thân dũng cảm một lần, bất kể kết quả là gì, cô đã chọn tin tưởng anh.
Cho dù kết quả cuối cùng thật sự không hài lòng, cô cược thua, cô cũng chấp nhận điều đó.
“Tin tưởng?” Phương Thanh Liên cười nhạo: “Nam Khuê, hai chữ “tin tưởng” đáng giá bao nhiêu?”
“Có lẽ đối với cô mà nói thì không có giá trị, nhưng đối với tôi mà nói là rất vô giá, nếu tôi đã quyết định tin tưởng anh ấy, nhất định sẽ kiên trì.”
“Vậy thì cô cứ chờ hối hận đi.” Phương Thanh Liên tức giận nói.
Nam Khuê nhếch môi: “Người hối hận là cô mới đúng, tôi đã hỏi bác sĩ, qua một tháng nữa cô có thể chọc ối, đến lúc đó có thể ADN để giám định rốt cuộc đứa bé có phải là của anh ấy hay không.”
“Nếu chúng ta đều đã chắc chắn, được rồi, vậy chúng ta hãy chờ xem.”
Trái tim Phương Thanh Liên đập thình thịch, đúng vậy, làm sao cô ta lại quên, người phụ nữ này là học y, cô hiểu cái này hơn người bình thường.