Chương 842
Trái tim Nam Khuê trong nháy mắt bị anh làm cho mềm nhũn đến rối tinh rối mù.
Trái tim mềm nhũn đến mức có thể nhỏ giọt ra nước.
Đột nhiên, trong đầu cô nghĩ về sợi dây chuyền.
Đẩy nhẹ anh ra, Nam Khuê hỏi: “Sợi dây chuyền đó, thật sự là anh cho Phương Thanh Liên sao?”
“Sợi dây chuyền nào?”
Lục Kiến Thành bị hỏi đến mức không hiểu gì.
“Chính là một sợi dây chuyền hồng ngọc, khi các người ở nước ngoài anh đưa cho Phương Thanh Liên.”
Lần này, Lục Kiến Thành trong nháy mắt đã hiểu.
Nghe xong, anh không nhịn được cười.
Thấy anh cười, Nam Khuê ra vẻ tức giận: “Còn không mau thành thật, có phải anh đưa cho cô ta không?”
“Vậy thì anh thật sự muốn kêu oan, nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không được mà.”
Nói xong, Lục Kiến Thành kéo tay Nam Khuê đặt lên miệng, hôn rồi nói: “Đồ ngốc, cũng may em hỏi, sợi dây chuyền kia căn bản không phải cho cô ta, anh là muốn đưa cho em.”
“Cho em?”
Nam Khuê mở to hai mắt, có chút không thể tin được.
“Ừm.” Lục Kiến Thành gật đầu, sau đó tiếp tục: “Lúc ấy anh cho rằng mình không được, nhất định sẽ chết, cho nên tháo sợi dây chuyền kia xuống, muốn cô ta giao cho em thay anh, nói cho em biết, anh rất yêu em.”
“Nhưng mà…”
Sau đó, Nam Khuê thay anh nói: “Nhưng anh không ngờ cô ta thật ra không chỉ không giao cho em, mà còn chiếm lấy của riêng mình, còn dùng sợi dây chuyền này để ly gián chúng ta.”
“Ừm, cô Nam Khuê của chúng ta càng ngày càng thông minh, rất có tiềm năng làm thám tử.”
“Vậy tại sao anh không lấy lại sợi dây chuyền này, còn ở lại trên tay cô ta chứ?” Nam Khuê tức giận mấu chốt này.
“Sợi dây chuyền này, vốn là anh muốn cho em, nếu đã bị ô nhiễm rồi, không phải dáng vẻ trước đây, cũng không cần phải đưa cho em nữa, hơn nữa anh có thể trở về, đây chẳng lẽ không phải là món quà tốt nhất dành cho cô Nam Khuê sao?”
Nam Khuê cười xoa xoa mặt anh.
“Nếu đã như vậy, vậy anh nhất định phải đồng ý với em, về sau không thể để mình nguy hiểm.”
“Lục Kiến Thành, nếu trên thế giới này không có anh, em còn sống còn có ý nghĩa gì nữa.”
Nói xong, Nam Khuê tự nói tự khóc.
Lục Kiến Thành vội vàng lau khô nước mắt của cô: “Được rồi, cô Nam Khuê dịu dàng xinh đẹp, phóng khoáng như vậy, nếu còn khóc, sẽ không xinh đẹp nữa.”
“Ai nói vậy? Em vẫn đẹp bất chấp nha.”
“Được được được, lúc cô Nam Khuê cười rất xinh đẹp, lúc khóc cũng rất xinh đẹp, nhưng mà, trong lòng anh là đẹp nhất.”
Nam Khuê lúc này mới bật cười, sau đó mang theo tâm trang vui vẻ đến khoa.