Chương 863
“Anh biết em rất buồn, cũng biết em rất khó chịu, chờ đến lúc em đồng ý gặp anh, chúng ta sẽ lại nói chuyện, hôm nay em nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, Nam Khuê nghe được tiếng bước chân anh rời đi.
Ngay lập tức, cô càng khóc dữ dội hơn.
Nhưng cô không dám phát ra tiếng động, chỉ có thể tuyệt vọng cắn môi.
Cô biết rằng anh nhất định sẽ để ý.
Là cô quá ngây thơ, khoảnh khắc anh nói xong, cô thậm chí còn ôm lấy một tia hy vọng viển vông, nhưng mà? Làm gì có người đàn ông nào thật sự không để ý chứ?
Chung quy lại anh vẫn sẽ để ý.
Nam Khuê ôm lấy hai chân, lẻ loi ngồi dưới đất.
Nước mắt cứ không ngừng chảy xuống.
Tóc cô rối tung hết lên, nhưng mà cô cũng không có tâm trạng để sửa sang lại.
Ngày hôm sau, Lục Kiến Thành rời giường và làm bữa sáng, đều là món yêu thích của Nam Khuê.
Nhưng mà anh ngồi dưới phòng khách đợi một lúc lâu vẫn không thấy cô đi xuống.
Ban đầu anh còn tưởng rằng tối hôm qua cô ngủ quá muộn, hơn nữa tâm trạng không được tốt nên mới ngủ thêm một chút.
Nhưng cứ đợi mãi, thời gian từng phút từng phút trôi qua, Lục Kiến Thành càng cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Cuối cùng, anh không thể đợi thêm được nữa và đi thẳng lên tầng.
“Khuê Khuê…”
Cốc cốc, anh gõ cửa, nhưng bên trong không có người hồi đáp.
“Khuê Khuê, trả lời anh, hoặc là mở cửa cho anh.” Lục Kiến Thành lại gọi.
Nhưng vẫn không có ai trả lời anh.
Không thể đợi thêm được nữa, anh nhấc chân lên và đá cửa ra.
Khi vừa bước vào, trong lòng Lục Kiến Thành đã dâng lên một dự cảm không lành.
Nhưng anh vẫn tự an ủi mình, sẽ không đâu.
Nhưng khi nhìn thấy căn phòng trống rỗng, không một bóng người, anh vẫn sụp dổ.
Lại đi vào bên trong, chăn trên giường đã được gấp lại, giường đệm chỉnh tề không vương một hạt bụi, và cũng không còn bóng dáng cô trong phòng nữa.
“Khuê Khuê, tại sao phải đi chứ?”
Anh ngẩng đầu, trái tim đau đến rỉ máu.
Bỗng, anh vừa chạy xuống dưới tầng vừa gọi điện cho Nam Khuê.
Nam Khuê vừa đi đến cổng bệnh viện thì nhận được cuộc gọi của Lục Kiến Thành.
Nhìn hai chữ đang nhấp nháy trên màn hình điện thoại, cô nghẹn ngào.
Lý do cô chọn rời đi sớm và lặng lẽ như vậy là vì cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào.
Nếu anh đã để ý thì dù cô có bao nhiêu lý do, bao nhiêu cái cớ đi chăng nữa thì cũng chẳng có ích gì.
Cúp điện thoại, Nam Khuê để máy về chế độ im lặng rồi bỏ máy vào túi.