CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 880

Kết quả chẩn đoán có chút bất ngờ: Ngộ độc rượu, xuất huyết dạ dày.

Không cần nghĩ cũng biết anh đã uống bao nhiêu là rượu.

Vào lúc này, trong một biệt thự độc lập. Quý Dạ Bạch từ trên xe xuống đá tung cửa, nổi giận đùng đùng bước vào.

Thấy là Quý Dạ Bạch, Hạ Nhu lập tức buông chén tổ yến trong tay xuống, vui vẻ tiến tới: “Con trai, sao giờ con lại về?”

Thế nhưng lúc nhìn thấy trên người và mặt Quý Dạ Bạch đều là vết thương, trong nháy mắt bà ta cực kỳ đau lòng: “Mặt con bị làm sao thế này? Ai đánh?”

“Ai đánh mẹ không biết sao?” Quý Dạ Bạch lạnh lùng nhìn bà ta cười chế giễu.

“Tất cả mọi thứ đều là kế hoạch của mẹ đúng không?”

Thấy Hạ Nhu không nói gì, lửa giận trong lòng Quý Dạ Bạch càng điên cuồng bùng lên.

“Vậy thì làm sao?” Hạ Nhu nói xong, bộ mặt dịu dàng ấy trong nháy mắt liền trở nên xấu xa: “Mẹ nhẫn nhịn bao nhiêu năm, oan ức biết bao nhiêu năm rồi đều là vì có một ngày con có thể quay về Lục gia, lấy lại tất cả mọi thứ của con.”

“Mẹ, rốt cuộc thì đến bao giờ mẹ mới có thể từ bỏ đây? Lục Minh Bác căn bản không yêu mẹ, ông ta cũng sẽ không chấp nhận thằng con trai là con đây, con không muốn quay về Lục gia, càng không muốn tài sản của Lục gia, sao mẹ cứ phải cố chấp như vậy? chúng ta tự sống cuộc sống của mình không tốt sao?”

“Mẹ muốn có địa vị, con cho mẹ rồi, mẹ muốn có vinh hoa phú quý, con cũng có thể cho mẹ, tại sao mẹ cứ nhất định phải nhìn chằm chằm vào đồ của Lục gia?” Quý Dạ Bạch tức điên lên.

Từ lúc anh ta biết bản thân mình là con riêng của Lục gia, anh ta đã nghĩ phải dùng trăm ngàn cách cũng muốn tách ra khỏi Lục gia.

Căn bản anh ta không muốn thân phận của Lục gia, ngược lại, thân phận này chỉ đem lại cho anh ta gánh nặng và sự nhục nhã thôi.

“Con trai, những năm này con bỏ ra biết bao nhiêu mới có một chút thành tựu như ngày hôm nay, mẹ con chúng ta ở nước ngoài sống như thế nào con đều quên rồi sao? Nhưng còn Lục Kiến Thành kia thì sao? Chẳng qua cũng chỉ là dựa vào thân phận Lục gia, cậu ta muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, một mình cậu ta có thể ngồi trên cả Lục gia, dựa vào đâu chứ? Một phần Lục gia nên là của con.”

“Đến cả những thành tựu kia của con, ở trước những vinh hoa của Lục gia cũng không đáng nhắc tới.”

Quý Dạ Bạch dùng sức bóp chặt lấy cánh tay Hạ Nhu: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, Lục Minh Bác đối với chúng ta căn bản không có tình yêu thương gì cả, mẹ thấy ông ta sẽ để con quay về Lục gia sao? không thể nào đâu.”

Hạ Nhu cười giễu: “Vậy thì có sao? Không cần biết ông ta có thừa nhận hay không thì con cũng vẫn là con trai ông ta, là con cháu Lục gia. Mẹ cũng mang thai chín tháng mười ngày, trăm đau vạn khổ sinh ra con, mẹ không phục. Đến bây giờ động lực lớn nhất cuộc đời mẹ chính là để con nhận tổ quy tông, cướp đi hết thảy của Lục Kiến Thành, cướp đi mọi thứ của Lục gia.”

“Thế nên…” Quý Dạ Bạch chán nản nhìn bà ta: “Mẹ sớm đã biết thân phận của Nam Khuê rồi đúng không?”

“Sớm đã biết cô ấy chính là vợ trước của Lục Kiến Thành rồi đúng không? Mẹ, rốt cuộc thì mẹ đang mưu tính cái gì? Để con đi cưới vợ trước của anh ta, mẹ coi con trai mẹ thành cái gì rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi