Chương 886
“Được.” Lục Kiến Thành cúi đầu dịu dàng từng chút một hôn xuống hôn nước mắt của cô, đồng thời ôm cô đi về phòng tắm.
Lúc Nam Khuê tỉnh lại là đang ở trên giường. Toàn thân cô đều bủn rủn không có chút sức nào, cả người giống như một vũng nước vậy, động một cái giống như sắp tan ra vậy.
Vừa mở mắt ra, lúc này Lục Kiến Thành bưng sữa bò tới. Nam Khuê thấy là sữa bò nóng, cô cầm ly lên ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi uống xong, cô đưa ly cho Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhận lấy rồi để ở một bên. Sau đó anh đưa tay ra cuốn Nam Khuê vào chăn một vòng rồi ôm vào lòng mình.
“Khuê Khuê…” Anh nhẹ nhàng gọi tên bên tai cô.
“Vâng.” Cô cũng nhẹ nhàng trả lời.
“Anh yêu em.” Đột nhiên Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê cũng không ngờ được anh sẽ bất ngờ tỏ tình như vậy, cô sững người ra một lát, trợn tròn mắt lên. Sau đó cô quay người lại, nhẹ nhàng vuốt v3 hàng lông mày đen của anh.
Không biết vì sao rõ ràng hai người đỡ gỡ bỏ hiểu nhầm, cũng đã có tiếp xúc da thịt, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy giữa hàng lông mày anh vẫn bị bao phủ bởi một lớp ưu phiền.
Nhàn nhạt không nói rõ ra được cảm giác, lại giống như một cái bóng.
“Kiến Thành, anh không vui sao?” Nam Khuê vuốt má anh, nhẹ giọng hỏi.
“Sao lại hỏi thế?”
“Em cảm thấy hình như anh có chút không vui.”
“Đồ ngốc, là do em cảm nhận sai rồi, anh rất vui, chỉ cần em ở bên cạnh anh thì anh đều vui.”
“Khuê Khuê…” đột nhiên Lục Kiến Thành lại gọi tên cô nữa.
“Vâng.” Nam Khuê gật đầu.
“Anh yêu em.” Anh nói.
Nam Khuê lại càng thấy kinh ngạc: “Hôm nay anh sao vậy? cứ luôn tỏ tình với em.”
Lục Kiến Thành nắm lấy tay cô, chăm chú vuốt lòng bàn tay, đồng thời dịu dàng nói: “Chỉ là muốn nói với em, anh còn yêu em hơn tưởng tượng nhiều.” anh nói.
“Kiến Thành, vậy anh nghe kỹ đây, em cũng rất yêu anh.”
“Được, thế nên sau này không cần biết xảy ra chuyện gì, đều không được rời bỏ anh.” Anh thừa dịp nắm lấy tay cô, để cô hứa hẹn.
Nam Khuê cười rồi gật đầu: “Được, em đồng ý với anh, sau này sẽ không rời xa anh nữa.”
“Ngủ đủ chưa, còn muốn ngủ thêm chút nữa không?”
Nam Khuê lắc đầu: “Thôi, còn ngủ thêm nữa là thành con heo nhỏ lười biếng rồi.”
“Không sao, heo lười anh cũng nuôi được.”
“Không, em mới không thèm làm heo lười!”
“Được, vậy heo lười à, chúng ta dậy thôi.”