CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 888

Cô đã có đứa con của Kiến Thành.

Quá tốt rồi, cô được làm mẹ rồi.

Kiến Thành được làm cha rồi.

Vừa nghĩ đến đây cả ngày tâm trạng Nam Khuê cực kỳ rạng rỡ, cực kỳ tươi đẹp. Nụ cười bên khoé môi không kìm được mà nhếch lên.

Nam Khuê vừa ở bên trong đi ra, Đông Hoạ thở hổn hển chạy tới, cô lo lắng hỏi: “Khuê Khuê, cậu thế nào rồi?”

Nam Khuê lắc đầu, không nhịn được mà cười lên: “Không sao, tớ rất khoẻ.”

“Vừa rồi cậu cứ trực tiếp ngất đi như vậy thì khoẻ chỗ nào? Nếu như có chuyện gì nhất định phải nói với tớ, ngàn vạn lần không được tự mình chịu đựng đấy.” Đông Hoạ vội vàng nói.

Nam Khuê kéo tay cô nàng: “Hoạ Hoạ, chúng ta về văn phòng rồi nói.”

“Được.”

Năm phút sau.

“Cái gì?” Đông Hoạ sững sờ nhìn bụng Nam Khuê với vẻ nghi ngờ: “Thật sự có thai rồi?”

“Ừ, Hoạ Hoạ, tớ rất vui, cực kỳ vui luôn ấy, tớ có con rồi, chúc phúc cho tớ đi, chín tháng nữa là tớ có thể làm mẹ rồi, tớ có thể gặp mặt bé con rồi.”

Nam Khuê thật sự quá vui mừng. Thế nên từ khoé mắt đến chân lông mày, cả khuôn mặt cô đều tràn đầy vẻ mừng rỡ phấn chấn.

Thậm chí cô còn nghĩ xong rồi, trong đêm nay cô muốn chia sẻ tin này với Kiến Thành càng sớm càng tốt.

Ngay sau đó cô bấm máy gọi cho anh.

“Khuê Khuê…” giọng nói Lục Kiến Thành dịu dàng như nước.

“Kiến Thành, hôm nay anh có cần tăng ca không?”

“Có lẽ là không cần.” Lục Kiến Thành nói, ngay lập tức hạ thấp giọng xuống: “Nhớ anh rồi? muốn anh về sớm chút sao?”

“Vâng, vậy anh về sớm nhé, em có chuyện quan trọng muốn đích thân nói với anh.”

“Được.”

Buổi tối, từ lúc tan làm, trái tim Nam Khuê đã không ngừng đập bình bịch từng tiếng.

Phù… cô hít một hơi thật sâu, rồi thở ra một hơi thật dài, cô vẫn căng thẳng siết chặt hai tay lại.

Nghĩ đến lát nữa sẽ nói chuyện cô mang thai cho anh biết, Nam Khuê lại càng căng thẳng.

Hôm nay tan làm, một mình cô tự về nhà trước. Cũng nói với Lâm Tiêu hôm nay không cần đến đón cô. Bởi vì cô muốn tự mình về nhà chuẩn bị trước, cô cũng muốn đem niềm vui to lớn nhất này tạo thành bất ngờ tặng cho anh.

Khi đồng hồ chỉ hướng tám giờ, đột nhiên chuông cửa vang lên.

Biết là anh đã về, trong nháy mắt Nam Khuê lại trở nên căng thẳng. Cô đứng đó, không chỉ hai tay mà cả hai chân cũng lộ rõ vẻ luống cuống.

Nên nói với anh thế nào đây?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi