Chương 891
Anh nhìn cô điềm tĩnh, xinh đẹp đang nằm trên giường thì tràn đầy đau khổ. Nhưng những đau khổ này không thể chia sẻ với người khác. Chỉ có thể một mình âm thầm vùi lấp trong lòng, một mình gặm nhấm nó.
Nhưng cho dù đau khổ thì cả đời này anh cũng không thể buông tay cô. “Khuê Khuê, em là của anh.”
“Cả đời này không cần biết xảy ra chuyện gì, em cũng chỉ có thể là của anh thôi.”
Sau đó như để chứng minh điều gì đó, Lục Kiến Thành chui vào trong chăn, vội vàng ôm lấy Nam Khuê vào lòng mình.
Hơi lạnh khiến Nam Khuê rùng mình một cái, cô mơ hồ mở mắt ra, khi nhìn thấy là Lục Kiến Thành, cô lại nhắm mắt lại, dựa vào lồ|\|g ngực anh lần nữa.
Đêm đó cả hai cùng ôm nhau ngủ thiếp đi.
Hiếm khi Nam Khuê ngủ lại mơ được giấc mơ ngọt ngào, hạnh phúc tràn đầy như vậy.
Trời vừa sáng, ánh mặt trời vừa chiếu vào phòng, Nam Khuê đã tỉnh rồi. Cô đón lấy ánh mặt trời buổi sớm đầu tiên, vui vẻ nở nụ cười.
Nghĩ đến bé con, cô lập tức đưa tay vuốt vuốt bụng mình. Lúc này mới phát hiện tay của Lục Kiến Thành đang đặt trên bụng dưới của cô.
Trong nháy mắt cô cảm thấy trong lòng thật ấm áp.
Nam Khuê dựa vào lồ|\|g ngực anh giống vui một con mèo vui vẻ, đôi mắt tràn đầy sự hạnh phúc.
“Ngủ ngon không?” Tỉnh lại, Lục Kiến Thành nhẹ nhàng vuốt những sợi tóc mềm mại của Nam Khuê, nhẹ giọng hỏi.
Nam Khuê cười rồi gật đầu: “Ngủ ngon, em tỉnh lâu rồi.”
“Kiến Thành, anh biết không? Tối hôm qua em đã mơ một giấc mơ rất đáng yêu, em mơ thấy con nói với em, nó nói chín tháng sau nó sẽ đến gặp chúng ta.”
“Nó còn để em đoán xem là con trai hay là con gái.”
“Kiến Thành, hay là chúng ta cùng đoán xem được không? Anh đoán sẽ là con trai hay con gái?”
Lục Kiến Thành chỉ híp mắt nghe Nam Khuê nói, mỗi chữ đều giống như đang chém tim anh từng đao một.
Nhưng anh cũng chỉ có thể nhẫn nhịn lại, không thể để lộ ra ngoài bất cứ cái gì.
“Kiến Thành…” đợi một lúc lâu cũng không nghe thấy câu trả lời, Nam Khuê không vui bĩu môi nhìn Lục Kiến Thành.
“Anh chậm chạp vậy! sao nghĩ một câu thôi mà cũng lâu như vậy, dù sao cũng chỉ là đoán, đoán bừa một cái là được rồi.”
“Hoặc là anh hy vọng trong bụng em là con trai hay con gái hơn? Lục Kiến Thành, hình như anh chưa từng nghiêm túc nói với em, anh thích con trai hay con gái hơn?”
“Con gái.” Anh nói.
Bởi vì sau khi trưởng thành nhất định sẽ giống cô, vừa dịu dàng lại đáng yêu, khiến người ta nhìn đều muốn bảo vệ.
Nhưng mà? Anh cần là con gái của cả hai!
Không phải của người khác.