Chương 912
Trợ lý đi theo sau bà, hai người cùng nhau đi về hướng căn biệt thự kia.
Nhưng mà vừa đến cửa đã có một bảo vệ đưa tay ra ngăn bà lại.
“Vị phu nhân này, đây là biệt thự tư nhân, nếu không được mời thì không thể vào.”
Cười lạnh một tiếng, Vân Thư nhìn về phía trợ lý.
Trợ lý hiểu ý, lập tức gọi điện thoại.
Vài phút sau, trước biệt thự có hai chiếc xe dừng lại.
Sau đó, một nhóm 10 vệ sĩ mặc vest đen và quần tây đồng loạt bước xuống xe, đứng thành hàng chỉnh tề phía sau Vân Thư.
Trợ lý nhìn bảo vệ trước biệt thự, đồng thời vẫy tay với nhóm vệ sĩ: “Phu nhân muốn vào nhưng bọn họ không cho.”
Vừa dứt lời, đoàn vệ sĩ đã nhanh chóng khống chế bảo vệ, đồng thời mở cổng lớn ra, cung kính đứng ở hai bên sườn.
Vân Thư đeo kính râm bước vào, bước trên đôi giày cao gót, trông rất khí chất.
Hạ Nhu vừa mới rời giường, trên người còn mặc bộ đồ ngủ.
“Mang cho tôi một tách trà dưỡng nhan.”
Vừa dứt lời lập tức thấy một người tiến vào cửa, đeo kính râm, chân đi đôi cao gót mười mấy phân.
Hạ Nhu lập tức sửng sốt, hoảng sợ kêu to: “Chuyện gì vậy? Bảo vệ đâu? Sao lại để người xa lạ vào đây?”
“Lập tức đưa ra ngoài cho tôi.”
Mỉm cười, Vân Thư tháo kính râm xuống, đồng thời cười lạnh nhìn về phía Lục Nhu: “Khẩu khí lớn thật, đúng là tôi đã đánh giá thấp cô rồi.”
“Là cô?”
Hạ Nhu đã nhanh chóng nhận ra bà.
Tuy nói mấy năm nay bà ta và Lục Minh Bác ở bên nhau, nhưng cơ hội bà ta gặp Vân Thư đúng là đếm trên đầu ngón tay.
Một mặt là, Lục Minh Bác hoàn toàn không cho bà ta cơ hội xuất hiện trước mặt Vân Thư, còn cảnh cáo bà ta vô số lần: Đừng gây chuyện với Vân Thư.
Mặt khác, Vân Thư có sự kiêu ngạo của riêng mình, bà không cho phép mình phải hạ mình so đo với tiểu tam hèn hạ, khóc sướt mướt vì một người đàn ông.
Tuy đã nhiều năm không gặp, nhưng khi nhìn thấy Vân Thư, Hạ Nhu vẫn vô cùng ghen ghét.
Người phụ nữ này không chỉ có xuất thân ưu việt, có quyền có thế, quan trọng hơn là, bà còn cực kỳ diễm lệ.
Không thể không thừa nhận, tuy rằng đã có tuổi nhưng thời gian dường như đã bỏ quên bà, không để lại một ấn ký gì trên người bà.
Vân Thư vẫn cứ khuynh nước khuynh thành, xinh đẹp tuyệt sắc như thế.
Lại nhìn lại chính mình, bà ta thấy mình trên đầu đã có tóc bạc, trên mặt đã có nếp nhăn, toàn bộ đều không còn được như trước nữa.