Chương 919
Lúc này Nam Khuê mới dịu đi một chút và không phản kháng dữ dội nữa.
Lục Kiến Thành lập tức vòng qua và lên xe.
Trên đường, anh đi rất nhanh.
Hơn mười phút sau, cả hai đã về đến nhà.
Lục Kiến Thành mở cửa ghế lái phụ ra, đưa tay muốn ôm Nam Khuê.
Nam Khuê dùng tay đẩy anh ra: “Không cần, em tự đi được.”
Về đến nhà, cô ngồi trên sô pha, bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Anh có gì muốn nói thì nói đi!”
Lục Kiến Thành bước tới ngồi xổm bên người cô, đồng thời nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, sau đó ngẩng đầu dịu dàng nhìn cô.
“Khuê Khuê, anh biết em đang tức giận, anh bảo đảm, dù đứa bé này có là của ai đi nữa thì cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta, anh sẽ đều coi nó như con của chúng ta, sẽ đối xử tốt với nó.”
“Trong lòng anh, đứa bé không liên quan gì đến Quý Dạ Bạch, đứa bé chỉ có một thân phận, đó chính là con của em. Anh yêu em, anh cũng sẽ yêu tất cả thuộc về em, yêu cả đứa bé.”
Nam Khuê còn tưởng anh biết mình đã sai ở đâu.
Trên đường về, dù rất tức giận nhưng cô vẫn viện cớ hết lần này đến lần khác vì anh.
Cô còn tự nhủ chỉ cần anh biết mình sai, cô sẽ rộng lượng tha thứ cho anh, hai người vẫn sẽ tiếp tục sống hòa hợp với nhau.
Nhưng thật không ngờ, anh hoàn toàn không nhận ra lỗi sai của mình.
Vẫn là cô quá ngây thơ!
“Lục Kiến Thành …” Nam Khuê thất vọng nhìn anh: “Vậy thì như anh nói, có phải em cũng nên cảm ơn anh đã rộng lượng bao dung, cảm ơn tình yêu sâu đậm của anh dành cho em, cảm ơn tình yêu vị tha của anh không?”
“Khuê Khuê, tất cả là do anh can tâm tình nguyện.”
“Hừ…” Nam Khuê nhịn không được cười lạnh: “Lục Kiến Thành, anh căn bản không biết mình sai ở đâu, căn bản không biết điều em muốn là gì.”
“Coi đứa bé như con của mình sao? Anh tự đặt tay lên ngực hỏi bản thân xem, anh có làm được không? Nếu đứa bé thật sự là con của Quý Dạ Bạch, anh hận anh ta như vậy, anh thật sự có thể yêu đứa bé như con mình sao.”
“Được rồi, cho dù anh có thể. Anh có bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó khi chúng ta có một đứa con của riêng mình, anh sẽ còn yêu nó không? Anh sẽ chia đều tài sản của nhà họ Lục cho hai đứa trẻ sao?”
“Không, anh căn bản không làm được. Cái gì mà coi như con mình, cái gì mà công bằng, tất cả đều chỉ là anh nói mà thôi, là anh lừa mình dối người thôi. Anh còn không thể lừa nổi chính mình, sao có thể lừa được em đây?”
“Lục Kiến Thành, thừa nhận đi, anh nhất định sẽ không làm được.”
“Không.” Lục Kiến Thành lắc đầu, dùng sức nắm lấy tay Nam Khuê: “Khuê Khuê, anh sẽ làm được, anh nhất định làm được.”
“Chỉ cần em muốn, hiện tại anh có thể đem một nửa tài sản cho đứa bé.”
Nam Khuê nhìn anh không nói nên lời.
Cô cười, nhưng nụ cười đó lại bình tĩnh và lạnh lùng: “Lục Kiến Thành, kỳ thực cho tới bây giờ anh vẫn không biết điều em để ý là gì? Anh cũng không biết em muốn gì?”
“Khuê Khuê, anh biết.”
Lục Kiến Thành vội vàng bắt lấy tay cô, gắt gao nắm chặt.