CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 947

“Được rồi, con trai mẹ lớn rồi, vậy mẹ cũng không cần quan tâm nhiều nữa.”

Biết Hạ Nhu tỉnh lại, Nam Khuê thở phào nhẹ nhõm.

Bởi vì nếu như Hạ Nhu thật sự không cứu được, Quý Dạ Bạch nhất định sẽ điên cuồng trả thù nhà họ Lục.

Hiện tại Hạ Nhu tỉnh lại, có thể tình hình sẽ tốt hơn một chút.

Tuy nhiên, Nam Khuê đã quá lạc quan.

Ngày Hạ Nhu xuất viện, Quý Dạ Bạch đã cho cô và cả nhà họ Lục một món quà lớn.

Nghỉ trưa xong, Nam Khuê tỉnh lại, vừa định lấy điện thoại, lại phát hiện điện thoại không cánh mà bay.

Cô tìm trong tìm ngoài, kết quả đều không thấy.

Ngoài ý muốn, lúc này, Lục Kiến Thành cũng đã trở về.

Nhìn thấy anh, Nam Khuê lập tức mở miệng: “Kiến Thành, điện thoại của em không biết chạy đi đâu rồi, anh mau tìm giúp em đi.”

“Điện thoại di động? Em không nó từ khi nào?”

“Chính là lúc ngủ trưa dậy đã không thấy đâu, rõ ràng em nhớ rõ trước khi đi ngủ còn để ở dưới gối đầu.”

“Có phải em nhớ nhầm không?” Lục Kiến Thành xoa xoa tóc cô, dịu dàng hỏi.

Nam Khuê cố suy nghĩ chút, sau đó khẳng định: “Không, trước khi đi ngủ em còn nghịch điện thoại mà, sao lại vô duyên vô cứ biến mất chứ?”

“Vậy trước tiên không tìm nữa, anh dẫn em đến một chỗ được không?”

“Chỗ nào?”

“Một trang trại nghỉ dưỡng mới mở của bạn, nơi đó cách xa thành phố sầm uất, môi trường trong lành, không khí cũng tốt, trong khoảng thời gian này em quá lo lắng, anh cùng em đến đó thư giãn chút.”

“Nhưng gần đây hình như anh rất bận, mỗi ngày đều đi sớm về muộn, anh có thời gian sao?”

“Bây giờ đưa em đi, em ở đó chơi, mấy ngày nữa anh sẽ đón em về, sợ em nhàm chán, anh nhờ người đón đồng nghiệp của em rồi.”

“Đông Hoạ có phải không?” Nam Khuê hỏi.

“Ừm.”

Lục Kiến Thành nói xong, mười phút sau, anh nắm tay Nam Khuê lên xe.

Người giúp việc trong nhà cũng nhanh chóng bỏ đồ đạc đóng gói vào cốp xe.

Nam Khuê nhìn mọi người vội vàng ra vào, trông rất ngăn nắp trật tự, không biết vì sao, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm vô cùng không tốt.

Nhưng cụ thể là cái gì, cô lại không biết phải nói sao.

Lúc này, điện thoại của Lục Kiến Thành vang lên.

“Chờ một chút, anh nhận điện thoại.” Anh nói.

Sau đó đứng dậy rồi xuống xe.

Trong lúc anh đứng dậy, Nam Khuê phát hiện một chiếc điện thoại rớt ra khỏi túi quần anh.

“Kiến Thành, …của anh…” Điện thoại di động.

Lời trong miệng còn chưa dứt, cô đã ý thức được chiếc điện thoại trước mắt đặc biệt quen thuộc.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi