CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 959

Giống như quay về thời gian vẫn còn yêu thầm lúc trước vậy.

Trái tim cô đột nhiên đập loạn không ngừng.

“Khuê Khuê…” vừa xuống xe, Lục Kiến Thành liền đi thẳng vào trong.

Khi nhìn thấy cô, anh vẫn còn đang thở hổn hển. Lúc nhìn thấy bóng dáng ngày nhớ đêm mong kia, anh không nhẫn nhịn được nữa mà cuống cuồng chạy tới.

Hai bác Chu đã kêu người khác lui xuống từ sớm rồi.

Không cần chờ đợi gì, Lục Kiến Thành chạy một mạch đến kéo Nam Khuê vào lòng ôm cô thật chặt.

Mùi hương quen thuộc trên người anh ập đến, Nam Khuê cũng đưa hai tay ôm thật chặt eo của anh.

Trong giây phút đó, thời gian giống như ngừng lại vậy. Hai người đều ôm lấy đối phương, không một ai nói lời nào nhưng lại giống đã nói hàng ngàn vạn lời vậy.

Sau một lúc lâu, ý thức được hai người vẫn còn đang ở trong phòng khách, Nam Khuê mới buông anh ra, có chút ngại ngùng: “Mọi người còn đang nhìn kìa.”

“Không có, chỉ có hai chúng ta.” Dứt lời, Lục Kiến Thành trực tiếp ôm ngang Nam Khuê lên.

Bởi vì quá bất ngờ, suýt chút nữa thì Nam Khuê đã hét lên rồi, khi nhìn xung quanh không có một ai, cô lập tức che miệng lại, sợ mình kêu to ngược lại còn gọi những người khác ra đây.

Đồng thời cô đưa tay ôm lấy cổ Lục Kiến Thành. “Sao đột nhiên lại ôm em lên?”

“Không có lý do, chỉ là muốn ôm.”

Về đến phòng, Lục Kiến Thành đặt Nam Khuê lên giường. Ánh mắt Nam Khuê rơi trên những sợi râu trên mặt anh, cô đang định lên tiếng thì hơi thở của Lục Kiến Thành đã trở nên dồn dập nóng bỏng.

Tiếp theo, đôi môi mềm mại của cô bị anh mạnh mẽ bao trùm lấy. Lúc đầu anh còn hôn khá dịu dàng, cũng khá kiềm chế.

Nhưng khi nhiệt độ tăng lên cao, cả hai đều trở nên nóng hơn, Lục Kiến Thành lập tức cảm thấy không thoả mãn với cảm giác lướt qua này.

Một tay anh kìm sau gáy cô, anh nhanh chóng đã trở nên độc đoán mạnh mẽ.

Khao khát trong nhiều ngày đã lên men trong nụ hôn này, Nam Khuê chỉ cảm thấy mình giống như một con thuyền nhỏ đang lênh đênh trên mặt biển nhấp nhô.

Đến cuối cùng, cả người cô đều trở nên mềm nhũn, đến hô hấp cũng có chút gấp gáp. Hai tay chỉ có thể nắm lấy áo trước ngực anh, cố gắng chống đỡ.

Nếu không không phải sau lưng có giường đỡ lấy thì Nam Khuê hoài nghi bản mình sẽ ngã xuống mất.

Lúc buông ra, Lục Kiến Thành áp vào trán cô thở mạnh. Thực ra không chỉ có cô mà anh cũng rất mệt.

Hô hấp của anh nóng rực, tuy hai người vẫn cánh nhau một khoảnh nhưng Nam Khuê vẫn cảm thấy mình bị anh hun đến đỏ ửng cả mặt.

Sau khi bình tĩnh lại một lúc, hơi thở của Lục Kiến Thành vẫn có chút không ổn định. Anh giữ lấy khuôn mặt Nam Khuê, giọng nói khàn khàn: “Thật hy vọng những mưa gió này sớm đi qua, cũng hy vọng ba tháng đầu này của em sớm đi qua.”

“Ý anh…” là gì?

Hỏi được một nửa cô mới ý thức được là gì, khuôn mặt nhỏ nhắn của Nam Khuê lại ửng đỏ thêm.

Cô nhìn râu ria trên mặt anh, đưa tay ra nhẹ nhàng xoa xoa: “Ai đó đã mấy ngày không cạo râu rồi, đã mọc dài tới như vậy rồi?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi