CÔ VỢ ẨN HÔN CỦA LỤC THIẾU

Chương 980

Chỉ tiếc, Lục Kiến Thành đã đi rồi, cho nên… Anh căn bản sẽ không nhìn thấy những giọt nước mắt của Nam Khuê.

Mặc một chiếc áo lông vũ, Nam Khuê lập tức bước ra khỏi cửa phòng ngủ.

Đứng ở lan can tầng hai, cô có thể thấy rõ bộ dáng của anh, dáng người thẳng tắp, tư thế oai hùng đĩnh đạc.

Cũng giống như chàng trai mà cô đã yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên lúc đó.

Chẳng qua chỉ là bóng lưng.

Nhưng dù chỉ là bóng lưng thôi, cô cũng vô cùng thỏa mãn.

“Kiến Thành, tạm biệt, lần này chúng ta thật sự phải nói lời từ biệt rồi.”

“Em xin lỗi, xin hãy tha thứ cho em, em không có cách nào nói hết tất cả cho anh được, cũng không có đủ dũng cảm đứng trước mặt anh nói lời từ biệt, rm thừa nhận là em nhát gan, em yếu đuối.”

“Kiến Thành, mặc kệ là bao lâu, thì trái tim em và bảo bảo đều ở bên anh. Cũng mặc kệ anh lấy ai, tuy rằng tiếc nuối, tuy rằng thương tâm nhưng em vẫn hy vọng anh có thể hạnh phúc.”

“Kiếp này chúng ta có duyên không phận, nếu có kiếp sau, anh nhất định phải biết em sớm hơn chút, yêu em sớm hơn chút, rồi cưới em sớm hơn chút được không anh?”

“Kiếp sau, đến lượt anh yêu em trước, được không?”

Bóng lưng Lục Kiến Thành càng lúc càng xa, nước mắt của Nam Khuê cũng càng lúc càng nhiều, cô khóc đến run rẩy cả người.

Nhưng mà cô che miệng thật chặt và tự nhủ rằng mình không thể khóc.

Cũng không thể làm phiền đến bất kỳ ai.

Cho nên chỉ có thể điên cuồng nhẫn nhịn.

Cho đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, Nam Khuê không thể chịu đựng được nữa, che miệng, nhanh chóng chạy vào phòng ngủ.

Sau đó, cô vào nhà vệ sinh nôn thốc tháo.

Sau khi nôn xong, cô thậm chí còn không thể đứng thẳng người được.

Nam Khuê vu0t ve bụng dưới của mình, nhẹ nhàng an ủi: “Bảo bảo, con cũng nhớ cha, cũng luyến tiếc cha đúng không?”

“Mẹ cũng rất luyến tiếc, nhưng mẹ không thể ích kỷ như vậy được, mẹ xin lỗi, mẹ đã để các con mất đi sự yêu thương, che chở của cha, từ nay, mẹ nhất định sẽ yêu thương các con gấp bội.”

Nhìn quanh phòng một vòng, Nam Khuê suy nghĩ rất lâu, cuối cùng quyết định chỉ lấy một chiếc túi lớn.

Ngoài những tài liệu quan trọng, cô chỉ mang theo một vài đồ vật ý nghĩa.

Về phần quần áo và những đồ vật khác, một món cô không mang theo.

Nếu cô xách vali ra ngoài, chắc chắn mọi người sẽ nghi ngờ.

Vừa cất đồ xong thì có tiếng gõ cửa phòng ngủ.

Nam Khuê vừa mở cửa đã nhìn thấy bác gái Chu.

“Thiếu phu nhân…” Nhìn thấy cách ăn mặc của Nam Khuê, bác gái Chu cười nói: “Cô đã tỉnh rồi sao, thiếu gia trước khi ra ngoài đã đặc biệt dặn dò, bảo là cô đang ngủ, dặn tôi không được quên gọi cô dậy ăn sáng, lo là cô sẽ đói bụng.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi