CÔ VỢ BẤT ĐẮC DĨ CỦA THẨM TỔNG TÀI


*Trang tiểu thư !
Trang Điềm Điềm nhíu mày khi thấy Cô Tinh hồi hộp chạy về phía khu vực y tế...
Trang Điềm Điềm lo lắng chạy theo sau Cô Tinh, mặc dù cô chẳng biết đã xảy ra chuyện gì !
Cánh cửa phòng mổ vừa được mở ra, Cô Tinh đã vội vã bước vào.
Trang Điềm Điềm khẽ hỏi cô quân y đang mang vài thứ cần thiết cho ca mổ và chuẩn bị đi vào phòng mổ "làm ơn cho tôi hỏi...người chuẩn bị phẫu thuật là ai vậy ?"
Là người được cứu trên biển !
Trang Điềm Điềm nghe thế thì thở phào nhẹ nhõm, lúc đầu cô còn tưởng đó là anh trai cô, nhưng giờ thì cô khẳng định là không phải.
Cộp...
Cộp...
Nghe thấy tiếng bước chân, Trang Điềm Điềm liền quay gót rời đi...nhưng chỉ vài bước thì cô chợt khựng lại "Lục Dận Diễn, sao ông ấy lại đến đây chứ ?"
Chân bước ngập ngừng, cô nghĩ mãi không ra được người bị thương trong phòng mổ kia là ai mà lại khiến cho Lục Dận Diễn đích thân đến.
Do dự một lúc, Trang Điềm Điềm mới tiếp tục bước đi.

//Tổng tư lệnh !
Lục Dận Diễn lạnh lùng lên tiếng "hắn chết chưa ?"
Cô quân y giật giật mi mắt "báo cáo tổng tư lệnh...sống chết vẫn chưa rõ !"
Hửm ? Hy vọng là hắn nên chết quách cho đỡ chướng mắt.
Cô quân y một lần nữa xo.a nắn mi tâm "đúng là...nếu muốn người ta chết thì còn đưa lên đảo trị thương làm gì, lại còn làm phiền đến kỳ nghỉ phép của Cô Tinh !"
Vô tình liếc mắt thấy cô quân y bĩu môi, Lục Dận Diễn chột dạ nên quay lưng rời đi "hừ..."
…………
Nắng ấm chiếu rọi qua lớp cửa kính, khiến cho nhiệt độ bên trong căn phòng càng thêm ấm áp.
Người trên đảo ai nấy đều lo việc của mình,, người thì lo việc hậu cần, người thì lo việc y tế, người thì lo việc tập huấn và rèn luyện kỹ năng, có những người thì đã rời khỏi đảo từ sáng sớm tinh mơ để đến với những trận chiến tàn khốc...
Thẩm Cảnh Liên từ từ mở mắt, thấy xung quanh mình là một khung cảnh hoàn toàn xa lạ, anh mơ hồ nhớ lại khoảnh khắc thuyền anh bị xé đôi vì quả ngư lôi đó.

Anh nhớ là mình đã bị thương nặng lắm và rồi những việc tiếp theo thì anh không có chút ấn tượng gì.

Hiện tại thì anh thấy được trên cơ thể mình đầy dấu kim tiêm và đặc biệt là vùng ngực...có lẽ anh đã được phẫu thuật ngay vùng ngực, nơi vết thương cũ.
Nghe có tiếng giày gõ đều xuống mặt sàn, Thẩm Cảnh Liên đưa mắt nhìn sang hướng cửa ra vào...thấy người đến là Cô Tinh, anh khẽ nhíu mày "sao lại là người phụ nữ đó...bà ta có vai trò quan trọng trong cuộc sống mình mà lại xuất hiện trước mặt mình nhiều lần đến như vậy chứ ?"
*Thẩm thiếu gia, cậu thấy trong người thế nào rồi ?
"Tôi không sao !"
Cô Tinh bước đến thăm khám giúp Thẩm Cảnh Liên "cậu cũng thật là...đối đầu với tổng tư lệnh của chúng tôi làm gì chứ ?"
Thẩm Cảnh Liên nhíu mày "tổng tư lệnh mà Cô Tinh nói đến...chẳng lẽ là Lục Dận Diễn, chắc chắn là ông ta rồi !"
"Cô cứu tôi, thế không sợ tổng tư lệnh của cô tức giận sao ?"
Cô Tinh mỉm cười rồi lắc đầu, làm sao có thể nói với Thẩm Cảnh Liên được tổng tư lệnh đích thân đưa về đảo chứ.

Cái lão già trong nóng ngoài lạnh kia, chỉ được cái ác miệng cho thiên hạ nguyền rủa, chứ nhân phẩm thì lại không đến nỗi nào.


Đôi lúc thì tính tình có quái đản một chút, xong...thì không hẳn là người xấu.

Thẩm Cảnh Liên nhìn chăm chú lên gương mặt xinh đẹp của Cô Tinh, tuy Cô Tinh đã đến cái ngưỡng năm mươi nhưng không có chút gì là dấu hiệu của thời gian.

Nếu không phải đã từng quen biết sơ với Cô Tinh thì còn tưởng Cô Tinh chỉ là người phụ nữ xấp xỉ tuổi ba mươi.

Nhìn Cô Tinh đang nghiêm túc thăm khám cho mình, Thẩm Cảnh Liên khẽ lên tiếng hỏi "tôi chắc hẳn là không có vấn đề gì đúng không ?"
Cô Tinh gật đầu "đúng vậy, chỉ là vài vết thương nhỏ...không đến nỗi nào phải lấy mạng cậu, nhưng vết thương trên ngực trái thì không nhẹ lắm...nó lập lại trên vết thương cũ trước đây, cậu cần phải dưỡng thương một thời gian khá dài".
"Trang Thiên Tích thế nào rồi ?"
*Cậu chủ nhỏ ấy à ?
Cô Tinh thở dài "lúc rơi xuống biển, đầu có va đập vào vật c.ứng...trong não có ứ lại máu bầm nên khiến đôi mắt cậu ấy tạm thời không thể nhìn thấy...trước mắt thì vẫn đang uống thuốc điều trị, nếu qua một tuần vẫn không có tiến triển tốt thì buộc phải làm phẫu thuật loại bỏ".

Thẩm Cảnh Liên thoáng buồn, con trai anh vẫn còn bé như vậy đã bị kẻ khác ra tay sát hại...
"Tôi muốn gặp thằng bé !"
*Cậu đùa gì thế Thẩm thiếu gia ?

"Hửm ? Tôi muốn gặp con trai của mình ! Thì có gì không ổn ?"
Cô Tinh nheo mắt "cậu đừng quên mình đang bị thương đấy nhé !"
Thẩm Cảnh Liên bực bội bước xuống giường...!
Phịch...!
Thẩm Cảnh Liên hốt hoảng "đôi chân của tôi..."
*Haiz...chân của cậu tạm thời vẫn chưa thể đi lại được.

"Đã xảy ra chuyện gì ?"
*Cậu bị thương tủy sống, khiến cho đôi chân của cậu tạm thời chưa thể đi lại được.

Thẩm Cảnh Liên chết lặng !


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi