CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Bạch Băng đi vào đại sảnh, cô nhìn người lao công đang quét dọn. Rõ ràng là Dương Tuyết Vũ, vợ của Thiên Đức mà sao lại ở đây, lại còn dáng vẻ đó. “Cô ta đang làm gì vậy?”- Bạch Băng ra hiệu cho người quản lí vào hỏi thăm tin tức. Nghe xong cô mỉm cười, thật thú vị. Vậy ra Thiên Đức đâu có xem cô gái này là vợ anh, cũng chưa một lần xuất hiện trước báo giới bây giờ lại làm những việc này nữa, thật nực cười. Cô nói với người quản lí:
- Bảo cô ta đến phòng quảng cáo dọn dẹp đi!

Tuyết Vũ đẩy chiếc xe chở dụng cụ lau dọn đến phòng quảng cáo, đến trưa rồi mà vẫn không cho cô nghỉ nữa. Cô xoa xoa cái bụng đang réo lên ầm ĩ. Tuyết Vũ đứng lặng trước cảnh tượng trước mắt. Bạch Băng ngồi bên chiếc đàn piano, khuôn mặt thanh tú dịu dàng như nữ thần tỏa sáng khắp cả gian phòng. Bọn họ vẫn đang quay quảng cáo, Tuyết Vũ xuýt xoa, quả không hổ danh cô ấy được gọi là thiên sứ. Ngay cả bình thường đã đẹp thế này rồi. Hôm trước gặp nhau ở bữa tiệc chỉ lướt qua nên cô vẫn chưa nhìn kỹ. Sao Thiên Đức lại lạnh lùng với một cô gái đẹp như cô ấy nhỉ?
Tuyết Vũ mải suy nghĩ đến nỗi khi vị đạo diễn gọi lên ba tiếng: “Cô gì ơi?” cô mới giật mình. Cảm thấy như ông ấy đang gọi mình, cô dè dặt bước tới, lòng không khỏi lo lắng Bạch Băng sẽ nhận ra cô. Nhưng Bạch Băng đã tính toán trước, cô ta không thèm nhìn đến cô, chỉ chú tâm vào cây đàn trước mặt.
- Chỗ chúng tôi thiếu người, có thể nhờ cô đứng phía trên rải tuyết trắng xuống bên dưới để quay quảng cáo không?
Tuyết Vũ hơi lưỡng lự nhưng rồi cô đồng ý:
- Không sao!
Tuyết Vũ leo lên chiếc thang, cô cẩn thận cầm chiếc giỏ đựng đầy xốp mà họ định tạo thành tuyết, có ba người nữa ở ba góc còn lại cũng đang làm giống cô. Tay đụng đến những tấm xốp mềm mại, Tuyết Vũ chợt thấy thích thú, mấy món đồ này thật đẹp. Lúc xem ti vi cô luôn thắc mắc sao họ làm được thì ra là nhờ những thứ này.

Đang rải tuyết xuống Tuyết Vũ chợt thấy một người đi vào. Cô không tin nỗi vào mắt mình. Thiên Đức. Anh ta làm gì ở đây, Tuyết Vũ vội quay mặt đi chẳng biết lúc này nếu nhìn thấy cô anh ta sẽ nghĩ cô theo kiểu gì. Thật không may, lúc cô đang luống cuống trốn tránh anh, người đang giữ thang cho cô cũng quay người lại chào anh. Chiếc thang bị rung bất ngờ vì hành động của cô lại không có người giữ bên dưới, nó từ từ sập xuống, Tuyết Vũ chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hoàng.
Mọi người xung quanh đều hoảng hốt, Thiên Đức cũng vội bước đến. Bạch Băng thở phào, may mà cô đã kịp bước đến chỗ Thiên Đức, chiếc thang rơi đúng ngay vị trí chiếc đàn piano. Vị đạo diễn già vội chạy đến xem, một người hét lớn:
- Có người bị thương rồi!
Thiên Đức bước đến, anh không tin nỗi vào mắt mình. Là Tuyết Vũ. Cô nằm ở đó bất động. Đầu đập vào thành chiếc đàn dương cầm khiến trên trán có một vết thương thấm đỏ máu. Tiếng người hét lên hỗn loạn “gọi cấp cứu”. Một người đàn ông dáng khỏe mạnh đang định bế cô lên thì Thiên Đức hét lên:
- Tránh ra!
Tất cả mọi người xung quanh đều bàng hoàng. Vị đạo diễn kia lo sợ, giọng ông ta run run:
- Chủ tịch, là sơ suất của tôi, cô ta là người bên ngoài…
Thiên Đức bước đến chỗ Tuyết Vũ, nhớ đến lời của cô lúc sáng, anh nói bằng giọng kiên định:
- Cô ấy là vợ tôi!
Một không khí trầm lặng buông xuống, trước sự sững sờ của tất cả mọi người, Thiên Đức nhẹ nhàng nâng Tuyết Vũ lên, anh bế cô đi ra cửa, bên ngoài xe cấp cứu cũng đã đến.
Chiếc xe dần thoát khỏi tầm mắt, ai ai cũng cảm thấy hiếu kỳ. “Cô gái đó là Đồng phu nhân sao? Sao lại đến đây làm lao công?”
“Hình như làm thay cho ai đó!”
“ Nghe nói cô ấy thấy dì Liên bị ngã đau lưng nên cô ấy nhận là con gái làm thay dì ấy!”
“Vậy sao? Cô ấy thật tốt!”
“Ừ, chẳng giống tưởng tượng của mình tí nào! Mong cô ấy qua khỏi!”

“Ôi, vừa nãy chủ tịch của chúng ta thật oách, chẳng giống vẻ lạnh lùng thường ngày tí nào, đúng là có vợ rồi có khác!”
“Ngưỡng mộ quá đi!”
Bạch Băng khó chịu đi vào phòng trang điểm. Cô không ngờ mọi việc lại thành ra thế này. Định làm khó Tuyết Vũ nhưng cuối cùng biểu hiện của Thiên Đức lại trở nên như vậy. Còn nghĩ là anh không quan tâm đến Dương Tuyết Vũ kia nhưng cuối cùng cô đã nhầm. Ánh mắt anh chưa bao giờ hỗn loạn đến thế! Cô giận dữ ném đồ trang điểm xuống nền nhà.

Tuyết Vũ từ từ mở mắt, một màu trắng hiện lên bao trùm không gian xung quanh. Cô cảm thấy hơi nhói ở trán, định sờ tay lên thì một giọng nói quen thuộc vang lên khiến cô sững người:
-Tỉnh rồi sao?
Khẽ quay qua, cô bắt gặp Thiên Đức đang nhìn mình. Cô lắp bắp:
-Anh… sao lại ở đây?
-Vậy thì em nghĩ là ai đã đưa em đến bệnh viện. Tôi hỏi em sao lại ở đó?
Tuyết Vũ càng run hơn, ánh mắt anh nhìn cô một nửa là quan tâm một nửa là sự giận dữ khi cô không biết nghe lời.

- Em… Em...
Thiên Đức thấy vậy không nỡ đe dọa cô thêm, anh đành khoát tay:
- Thôi khỏi, những trò ngốc của em tôi đều đã được nghe qua hết rồi! Em sợ không ai biết em là Đồng phu nhân sao, mấy người trong công ty đang lan truyền tin đồn tôi ngược đãi em kìa. Vừa thấy tôi đã sợ đến nỗi ngã lăn quay xuống đất.
Tuyết Vũ hốt hoảng:
- Thật sao? Để em đi giải thích với bọn họ!
Nói rồi cô nhổm người dậy nhưng Thiên Đức đã vội ấn cô xuống giường. Giờ anh mới biết cô thực ra rất ngốc, mới dọa cô hai câu cô đã sợ hãi đòi thanh minh này nọ. Không giấu nỗi nụ cười chế nhạo, anh mỉm cười:
- Tôi đã giải quyết xong mọi việc rồi, em bây giờ chỉ cần nhanh chóng khỏe lại là được!
Tuyết Vũ biết mình bị lừa, không khỏi khó chịu. Cô nằm xuống quay lưng về phía anh, miệng lẩm bẩm mấy câu vô nghĩa.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi