CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Sáng hôm sau, Tuyết Vũ tỉnh dậy. Cô ngẩn ngơ nhìn quanh một hồi, cảm thấy có gì đó mất mát. Hiểu Khiết bưng bát cháo nóng lên cho cô. Tuyết Vũ cười khẽ, Hiểu Khiết cũng không hỏi nhiều, cứ như mọi việc hôm qua không hề xảy ra. Căn nhà đã được dọn dẹp lại sạch sẽ. Hiểu Khiết định đưa cô đi mua sắm một số thứ thì Tuyết Vũ vội vàng từ chối, cô muốn ở nhà hoàn thành bản kế hoạch sớm nhất có thể. Cô muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này. Hiểu Khiết đành đồng ý, cô ra ngoài mua một ít thức ăn, để Tuyết Vũ ở lại, có thể công việc sẽ khiến Tuyết Vũ quên đi chuyện đáng sợ vừa rồi.
Tuyết Vũ ngồi thừ một lúc lâu, chuyện hôm qua cô vẫn còn nhớ rõ. Đúng là Thiên Đức, sao anh lại xuất hiện ngay lúc đó? Nhưng cô cũng phải cảm ơn anh, nếu anh không đến kịp chắc mọi việc sẽ tồi tệ hơn nhiều. Tuyết Vũ vẫn còn cảm nhận được hơi ấm hôm qua anh ôm cô để lại, rất dễ chịu, rất quen thuộc. Tuy khinh bỉ chính mình vì dám tơ tưởng đến anh, người đàn ông không còn là của cô nữa nhưng Tuyết Vũ vẫn cảm thấy trong lòng ấm áp, ít ra trong lúc cô cần nhất anh cũng đã xuất hiện, như vậy giữa hai bọn họ có thể thoải mái hơn không?
Chợt điện thoại gọi tới, là của cảnh sát. Bọn họ hỏi cô có thời gian đến lấy lời khai không? Tuyết Vũ đồng ý. Cô thay quần áo, nhắn tin cho Hiểu Khiết rồi đi tới đồn cảnh sát. Đến đây cô không ngờ lại gặp được anh. Thiên Đức cũng đến lấy lời khai. Cô lên tiếng chào anh, cả hai giống như người xa lạ ngồi cách xa nhau. Quá trình nhanh chóng kết thúc, Tuyết Vũ nghĩ hôm qua anh đã giúp cô vậy cũng nên cảm ơn anh một tiếng. Thiên Đức hơi khựng lại khi thấy Tuyết Vũ chờ ở bên ngoài, cô nhẹ nhàng bước đến chỗ anh. Đôi mắt anh lạnh lẽo nhìn khiến Tuyết Vũ cảm thấy không thoải mái. Cô cụp mắt xuống, giọng lí nhí trong miệng:
- Chuyện tối qua, cảm ơn anh!
Thiên Đức đáp lại lạnh tanh:
- Không có gì.

Nói xong anh quay người bước đi. Tuyết Vũ chợt đề nghị:
- Chúng ta ăn cơm nhé, tôi mời.
Thiên Đức sững người. Tuyết Vũ bối rối, cô nói thêm:
- Nếu anh bận thì thôi vậy!
Thiên Đức cười nhẹ:
- Không sao? Tôi rảnh.
Bọn họ chọn một nhà hàng Pháp gần ngay đó. Cả bữa trưa, không ai nói với ai câu nào. Bọn họ tuy ngồi ăn chung nhưng không khác gì hai kẻ xa lạ ngồi cùng bàn.
Tuyết Vũ lên tiếng xóa tan sự im lặng:
- Sao hôm qua anh lại ở đó?
- Em không xem lại điện thoại sao? Chính em đã gọi cho tôi.

Tuyết Vũ kinh ngạc, cô lục túi xách tìm điện thoại, đúng là cô đã gọi cho anh thật. Phím số một là phím tắt cô dành cho anh, hôm qua chắc trong lúc vật lộn, cô đã ấn trúng lên đó. Tuyết Vũ buột miệng:
- Anh vẫn dùng số điện thoại đó sao?
Thiên Đức ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt anh hiện lên nét lạnh lẽo:
- Vì tôi nghĩ em nhất định sẽ gọi cho tôi.
Tuyết Vũ ngây người, anh có biết trong hai năm qua cô cũng đã từng ngồi thừ trước điện thoại hàng chục lần chỉ để quyết định có nên xóa số anh hay không? Cuối cùng cô vẫn quyết định giữ lại. Xóa rồi thì sao? Dãy số đó cô đã ghi nhớ trong đầu từ lâu rồi. Hôm nay cô lại nghe anh nói như vậy, trong lòng có chút xót xa. Chắc anh mong một lời giải thích hoặc xin lỗi từ phía cô.
Tuyết Vũ cúi mặt, giọng cô nhỏ nhưng vẫn đủ cho người đối diện nghe thấy:
- Về chuyện đứa con, tôi xin lỗi.

Tay Thiên Đức dừng lại, anh cười lạnh:
- Xin lỗi thì có tác dụng gì? Nó cũng không thể sống lại. Nhưng em có thể nói cho tôi biết suy nghĩ của em khi quyết định phá thai không?
Tuyết Vũ cắn chặt môi, cả người cô run rẩy. Thiên Đức uống một ngụm rượu vang, anh đứng lên, giọng vang lên lạnh lùng:
- Tôi có việc, xin phép đi trước.
Thấy anh đi đến quầy thanh toán, Tuyết Vũ vội vàng bước đến chỗ anh. Câu nói “để tôi trả” còn chưa ra khỏi miệng, cô đã bị một vị khách đâm trúng. Tuyết Vũ ngã ngồi trên sàn, đồ trong túi xách cô bị rơi hết ra ngoài. Vị khách kia rối rít xin lỗi cô, Tuyết Vũ mỉm cười bảo không sao. Cô cúi nhặt đồ của mình đang vương vãi trên sàn. Chợt một cánh tay vươn ra cầm lấy bức ảnh trước mặt. Tuyết Vũ khựng lại, người vừa rồi là Thiên Đức. Anh nhìn trân trối bức hình trên tay, đó là ảnh chụp con của bọn họ khi mới hai tháng, vẫn chưa rõ ràng lắm. Tuyết Vũ vội giật lại từ tay anh, cô luống cuống dọn hết đồ rồi chạy ra khỏi nhà hàng, chỉ sợ nếu anh hỏi thêm câu nữa, cô sẽ không ghìm được mà nói ra sự thật mất.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi