CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Thiên Đức đối với Tuyết Vũ dường như có một sự thay đổi rất lớn, anh dịu dàng chăm sóc cô nhưng luôn cho cô một khoảng không gian riêng. Anh không để mình xâm phạm cuộc sống của cô quá nhiều, khiến cho cô cũng không thấy gượng ép nữa, chỉ là trái tim sau khi biết được mọi chuyện đã trở nên chai sạn, gần như là vô cảm.

Thiên Đức đặt chân Tuyết Vũ vào chậu nước ấm. Tuyết Vũ cũng không phản kháng, ít ra trong mấy ngày nay cô cũng đã quen với việc này. Thiên Đức cần mẫn xoa bóp chân cho cô. Đôi lông mày nhíu lại, nhìn mấy vết chai trên chân cô, anh nhẹ thở dài, cô như thế này sống tốt sao được. Thiên Đức ngẩng đầu lên, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô:
- Có thể kể cho anh nghe cuộc sống hai năm qua của em không?
Tuyết Vũ cắn chặt môi, trong lòng đột nhiên có sự chua xót trào lên. Cô nhỏ giọng:
- Em sống rất tốt!
Phải. Ngoại trừ lúc cô đơn ra, đều rất tốt. Nhưng là hai năm đó phần lớn thời gian cô đều cô đơn. Thiên Đức thả lỏng tay, anh cúi đầu không hỏi nữa.
Vừa thoa thuốc cho cô, giọng anh vừa vang lên đều đều:
- Đây là một bài thuốc nam của một vị danh y nổi tiếng, sau này nếu không có anh ở bên, em phải bôi đều đặn nhé!

“Nếu không có anh ở bên…” Ánh mắt Tuyết Vũ bỗng chốc biến đổi, cô nắm chặt tay, trong lòng có gì đó rất khó chịu.

Cộc, cộc…
Trên cánh cửa truyền đến âm thanh. Tuyết Vũ vươn người ra tắt chiếc ti vi đang xem dỡ. Cô đi ra mở cửa. Là Thiên Đức. Anh đưa bịch khoai lang nướng đến trước mặt cô, cánh tay đung đưa:
- Muốn ăn không?
Tuyết Vũ suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Cô theo Thiên Đức ra vườn. Dưới bầu trời đêm, bọn họ cùng nhau ngồi bên chiếc bàn bằng gỗ sồi. Cũng sắp tới mùa đông, từng cơn gió thỉnh thoảng tràn qua lạnh buốt. Dù đã mặc một chiếc áo len nhưng Tuyết Vũ vẫn không khỏi run lên. Thiên Đức cười khẽ, anh thổi hơi vào bàn tay đã lạnh ngắt của cô rồi dịu dàng chà sát.
Tuyết Vũ ngây người, có lẽ vì không quen nên cô rụt lại. Đáy mắt Thiên Đức vụt qua tia ảm đạm. Anh lấy từ trong túi ra một củ khoai, bóc vỏ sạch sẽ rồi đưa sang cô. Tuyết Vũ nhận lấy, đôi mắt bỗng nhiên trầm xuống. Thiên Đức nhìn cô khẽ cười:
- Không sợ bị nghẹn đâu! Anh đã chuẩn bị nước cho em rồi!
Tuyết Vũ kinh ngạc, cô lắp bắp:

- Anh… Anh thấy sao?
Thiên Đức không nói chỉ gật đầu. Anh cũng lấy ình một phần rồi tự thưởng thức. Vị ngọt của khoai lang tràn vào cổ họng thật dễ chịu. Cái lạnh cuối thu cũng bị hơi nóng từ củ khoai làm cho dịu bớt. Tuyết Vũ vừa ăn vừa thổi phù phù y như trẻ con.
Cô cất tiếng đều đều:
- Lúc trước, không hiểu sao mỗi lần em ăn thứ gì đều sẽ bị nôn ra, rất khó chịu. Bởi vây lúc nào cũng chỉ dám ăn rất ít. Nhiều lần dạ dày bị đau, ngay cả mấy món mình thích cũng không ăn nổi, phải dùng thuốc.
Thiên Đức cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng, thảo nào cô gầy đến thế.
- Em có khám bác sĩ chưa?
- Rồi. Tuyết Vũ cười gượng, cô nhìn ra phía màn đêm trước mắt-Bọn họ bảo em có vấn đề tâm lí. Là do bị sảy thai nên mới như thế!
Thiên Đức cảm thấy lòng chùng xuống. Hóa ra cô đã phải chịu đựng rất nhiều nỗi đau, còn anh lại không hề biết gì. Tuyết Vũ lay lay bàn tay anh, cô cười nhẹ:
- Bây giờ không sao nữa rồi! Em dạo gần đây ăn uống rất tốt. Cũng không có khó chịu nữa.
- Ừ!
Nhìn thấy nụ cười của Tuyết Vũ, Thiên Đức cảm thấy lòng nhẹ nhàng đi một chút. Còn may mắn là anh đã phát hiện ra mọi chuyện, không để khoảng cách giữa hai người quá xa. Nếu không chỉ sợ sau này anh có hối hận cũng không kịp.
Thiên Đức khẽ thở dài. Bầu trời đêm tối đen như vậy, có ánh sao nào dẫn đường cho anh tìm lại được trái tim cô không?


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi