CÔ VỢ BÉ NHỎ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC

Một tuần sau,
- Bố à, con hứa sẽ nhanh về mà!
Tuyết Vũ giở giọng năn nỉ ỷ ôi, ông Dương hừ nhẹ:
- Nuôi con gái đúng là chẳng được tích sự gì, xem xem đi nước ngoài hai năm, về cũng đã hơn một tháng rồi mà chẳng thấy tăm hơi đâu!
Tuyết Vũ cười gượng:
- Con cũng có muốn thế đâu!
Ông Dương nghe giọng con gái vui vẻ cũng chỉ biết thở dài:
- Tất cả đều tại tên Đồng Thiên Đức đó, con gọi nó tới bố nói chuyện xem, sao cứ giữ con gái nhà người ta chằm chặp thế hả?
Tuyết Vũ bịt ống nghe quay sang cười cười với Thiên Đức đang xử lý công việc ở bên cạnh:
- Bố em muốn gặp anh!
Thiên Đức nghe vậy thì vội vàng xua tay:
- Không được, chắc chắn là ông ấy muốn hỏi tội anh, có chết anh cũng không nghe máy!
Tuyết Vũ phì cười:
- Đồ nhát gan!
Cô áp điện thoại vào tai, giọng không chút nể tình:
- Anh ấy không dám bố ạ!
Thiên Đức trợn mắt, anh không ngờ là Tuyết Vũ lại đùa dai như thế. Đầu dây bên kia, ông Dương nghiến răng:
- Đúng là không có chí khí!
Tuyết Vũ bật cười ha hả, giọng cô có chút trẻ con:
- Phải, phải. Đợi đến lúc hai chúng con cùng về bố hãy giáo huấn anh ấy một trận nhé!
Nói xong không đợi người bên kia trả lời, Tuyết Vũ đã vội dập máy trước.
Thiên Đức nhìn cô bằng ánh mắt hình viên đạn. Tuyết Vũ cười hì hì chạy tới ôm cổ anh.
- Em dám phá hoại hình tượng của anh sao?
Tuyết Vũ giả bộ suy nghĩ nghiêm túc:
- Hình tượng? Anh có sao?
- A, em bữa nay ăn phải gan hùm rồi phải không?
Thiên Đức bặm môi, anh xắn tay áo lên chuẩn bị bắt Tuyết Vũ. Tuyết Vũ vội vàng chạy vọt đi, được một đoạn, cô quay đầu lè lưỡi khiêu khích anh.

Lúc dì Trương về nhà đã thấy một màn hỗn độn, hai người lớn đuổi bắt nhau cười vui vẻ như trẻ con. Bà chỉ biết lắc đầu ngán ngẫm. Hôm nay lại được một phen dọn dẹp nữa.

Một tháng sau,
Tuyết Vũ nhìn chằm chằm vào tờ báo, gương mặt Bạch Băng hiện lên rõ ràng trên trang nhất. Khuôn mặt đã bị chiếc kính đen che đi phân nửa nhưng vẫn không giấu nổi nét tiều tụy. Bên dưới là dòng chữ lớn: “Nghệ sĩ piano Bạch Băng bị phát hiện kẻ thứ ba phá hoại gia đình của nhạc sĩ X.”
Tuyết Vũ thần người, nghe đến tên người phụ nữ này, cô vẫn cảm thấy bất an như vậy. Thiên Đức cầm lấy tờ báo từ tay cô, anh hừ lạnh:
- Đáng đời! Như vậy còn quá ít!
Tuyết Vũ ngước mắt hỏi lại anh:
- Sao lại ít?
- Đạo nhạc, chặn đường phát triển ca sĩ trẻ, mua giải thưởng… em nghĩ xem không phải quá ít sao?
Tuyết Vũ cau mày, cô nhìn biểu hiện của Thiên Đức, trong lòng đột nhiên hiện lên một suy nghĩ.
- Có phải những việc này là do anh làm?
Thiên Đức cũng không muốn giấu diếm Tuyết Vũ, anh gật đầu thừa nhận:
- Người như cô ta phải nhận trừng phạt, hại chúng ta như thế, anh sẽ bắt cô ta trả giá gấp đôi!
Giọng Tuyết Vũ nhẹ nhàng:
- Dừng lại đi được không, Thiên Đức?
Thiên Đức kinh ngạc, anh hỏi lại Tuyết Vũ:
- Tại sao? Lẽ nào em không nhớ cô ta đã làm gì sao?
Tuyết Vũ nắm lấy tay Thiên Đức, cô nhẹ giọng:
- Em nhớ, em nhớ chứ! Nhưng mà Thiên Đức, cô ta làm sai sẽ bị ông trời báo ứng, em không muốn chúng ta có bất cứ quan hệ gì với cô ta nữa. Hơn mọi thứ, em không muốn anh phải làm điều gì xấu để rồi sau này phải hối hận. Nghe lời em được không? Chúng ta bây giờ chẳng phải đang rất tốt sao? Đừng vì những chuyện này mà phải hao phí sức lực nữa. Em bây giờ chỉ muốn một cuộc sống bình yên bên anh thôi!
Nhìn ánh mắt dịu dàng của Tuyết Vũ, Thiên Đức khẽ thở dài, anh vuốt nhẹ tóc cô:
- Được, sau này anh sẽ không tìm cô ta tính sổ nữa. Chỉ cần chúng ta mãi mãi sống bên nhau thôi!

Hai tháng sau,
- Thiên Đức, anh xem hình Lâm Phong đẹp trai chưa này!
Tuyết Vũ vừa cầm tờ báo vừa chạy tới chỗ Thiên Đức. Không để ý đến ánh mắt có lửa của một người nào đó. Tuyết Vũ bắt đầu đọc to:
- Luật sư Lâm vừa thắng một vụ kiện lớn, lấy lại hơn năm mươi tỷ tiền bồi thường cho dân nghèo huyện A Lưới. Anh hiện giờ được xem là một trong những luật sư đắt giá nhất cả nước.

Tuyết Vũ ngừng lại, ánh mắt cô mơ màng:
- Thiên Đức, anh nói xem, bây giờ anh ấy nổi tiếng như vậy, có phải sẽ có nhiều cô gái vây quanh không?
Thiên Đức cố nén lửa ghen bùng phát trong lòng, anh nhẹ giọng:
- Em nói xem!
Tuyết Vũ gục gặc đầu:
- Chắc phải như vậy rồi! Anh ấy thật là giỏi!
Thiên Đức cười tà:
- Vậy để anh cho nhà báo chụp hình rồi đăng lên trang nhất thời báo kinh tế nhé!
Tuyết Vũ giật nãy mình, cô vội xua tay:
- Không được, không được!
Thiên Đức khẽ cười:
- Sao lại không được?
Tuyết Vũ bám lấy cánh tay anh, cười nịnh nọt:
- Chỉ mình em được ngắm anh thôi, mấy cô gái kia không được!
Thiên Đức ấn nhẹ lên trán cô:
- Vậy em cũng không được nói đến người đàn ông khác!
Tuyết Vũ bĩu môi:
- Đồ keo kiệt!
Thiên Đức cười lớn:
- Chẳng phải em cũng như vậy sao?
Tuyết Vũ bật cười, cô hạ giọng:
- Được, được. Chúng ta đều là đồ keo kiệt, vậy nên chỉ mình hai người chúng ta sống được với nhau thôi, phải không?
Thiên Đức tất nhiên không có ý kiến gì, anh cũng chỉ mong có thế!

Một năm sau,

Khi An Nhiên đến biệt thự Đồng Gia thì đã thấy Thiên Đức cùng Tuyết Vũ đang ở ngoài vườn. Trên tay Thiên Đức cầm một cuốn sách, anh như đang đọc lên cho Tuyết Vũ nghe, còn Tuyết Vũ lại đang nằm dài trên ghế, cô gối đầu lên chân anh, miệng vừa ăn táo lại vừa cười, bụng dưới cũng đã to lên thấy rõ.
An Nhiên mỉm cười, cuộc sống như vậy thật hạnh phúc.
- Tuyết Vũ!
Nghe giọng của An Nhiên, Tuyết Vũ vội vàng ngồi dậy. Nhìn người con gái xinh đẹp trước mắt đang bước về phía mình, cô khẽ cười:
- An Nhiên!
An Nhiên mỉm cười chào Thiên Đức và Tuyết Vũ, cô ngồi xuống đối diện với họ.
Vẫn như lần trước, Tuyết Vũ tự tay pha trà cho cô. An Nhiên nhìn bụng cô khẽ hỏi:
- Mấy tháng nữa thì sinh?
Tuyết Vũ thoa thoa bụng mình, giọng cưng chiều:
- Cũng sắp rồi, theo như tính toán thì khoảng hai tuần nữa!
Giọng An Nhiên tiếc nuối:
- Haiz, nếu vậy không biết cô có thể đến tham dự hôn lễ của tôi hay không?
Tuyết Vũ khẽ kêu lên thích thú:
- A, nhanh vậy sao?
Thiên Đức ở kế bên mỉm cười:
- Con ngựa bất kham Lạc Thiên này cuối cùng cũng có người trị được!
An Nhiên đỏ mặt xấu hổ:
- Anh ấy à, bây giờ chẳng biết là đang chuẩn bị những gì, không cho tôi nhúng tay vào, chỉ bắt đi đưa thiệp cưới!
Tuyết Vũ phì cười:
- Chắc chắn là muốn tạo bất ngờ rồi!
An Nhiên mỉm cười:
- Tôi chỉ mong anh ấy đừng biến lễ cưới thành một bãi chiến trường là được rồi!
Nói thì như thế nhưng trong lòng An Nhiên vẫn thấy hồi hộp, yêu nhau một năm, quyết định kết hôn cũng bởi vì An Nhiên thấy được Lạc Thiên là một người đàn ông tốt, anh có thể khiến cô không thấy tự ti về gia cảnh của mình, khiến cô mỗi ngày đều mỉm cười bởi những câu nói dí dỏm, khiến cô dần dần cảm thấy bản thân tự tin hơn.
Thấy ánh mắt hạnh phúc của An Nhiên, Tuyết Vũ cũng mừng thay cho cô ấy.
Suy nghĩ một giây, Tuyết Vũ quay sang Thiên Đức lườm một cái:
- Anh xem, người ta lãng mạn như thế, chỉ có anh là khô khan thôi!
Thiên Đức cười trừ:
- Anh là chưa tung ra đó thôi, chỉ sợ đến lúc ấy, em phải hét lên kinh ngạc đấy chứ!
Tuyết Vũ bĩu môi:
- Chỉ được cái nói khoác!

Buổi chiều hôm ấy ba người ngồi trò chuyện rất lâu. Bọn họ đều rất thanh thản, chắc bởi vì ai cũng đã tìm được hạnh phúc cho riêng mình.

Hai năm sau,
- Nói đi! Nhanh lên!
Thấy Thiên Đức cứ mãi chần chừ, Tuyết Vũ vội giục anh.
Thiên Đức hít sâu một hơi, giọng có vẻ không được tự nhiên cho lắm:
- Mẹ, mấy ngày nữa con và Tuyết Vũ sẽ đi du lịch, bé Bi ở nhà sợ dì Trương không chăm nổi, mẹ có thể qua coi nó dùm tụi con không?
Ở đầu dây bên kia hoàn toàn im lặng, bà Đồng không nén nổi nước mắt vui sướng. Cuối cùng thì Thiên Đức cũng chịu gọi điện cho bà, như vậy có nghĩ là anh đã tha thứ cho người mẹ này rồi phải không?
Thiên Đức thấy mẹ không nói gì thì vội hỏi lại:
- Được không ạ?
- Được, được. Tất nhiên rồi! Bà Đồng quýnh quáng cả lên-Mẹ sẽ xem một số sách dạy chăm trẻ rồi chiều nay lập tức đến nhà con!
Thiên Đức nghe bà nói như vậy thì cảm thấy có chút hối hận, bấy lâu nay anh đã quá lạnh nhạt với bà. Anh nhắc khẽ:
- Mẹ đi đường cẩn thận, bây giờ trời cũng sắp sang đông rồi nhớ mặc thêm áo!
Giọng bà Đồng xúc động:
- Ừ! Cảm ơn con!
Đợi bên kia cúp máy trước, Thiên Đức mới đặt điện thoại xuống. Bên cạnh Tuyết Vũ đang chờ đợi câu trả lời của anh:
- Thế nào?
Thiên Đức cười khẽ:
- Mẹ đồng ý rồi!
Tuyết Vũ mỉm cười, cô cũng không muốn quan hệ mẹ con Thiên Đức cứ mãi xa cách như vậy. Dẫu sao bà cũng đã sinh ra người mà cô yêu, là cháu nội của con trai cô. Thiên Đức kéo Tuyết Vũ sát lại, ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô:
- Cảm ơn em!
Tuyết Vũ cười nhẹ:
- Vì cái gì cơ?
- Vì tất cả!
Thiên Đức đặt một nụ hôn lên trán cô, anh thầm biết ơn những ai đã đưa cô đến cuộc sống này, để anh lại một lần nữa biết cảm giác thế nào là hạnh phúc.
Phía bên trong phòng đột nhiên có tiếng khóc vang lên. Mặt Tuyết Vũ bí xị:
- Tiểu Thiên Đức dậy rồi! Thật là phá quá chừng!
Thiên Đức cười lớn:
- Con ai vậy không biết!
Nói xong cả hai cùng cười, Thiên Đức cùng Tuyết Vũ quay trở vào phòng. Trong căn biệt thự xinh đẹp có tiếng cười rộn rã vang lên.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi