CÔ VỢ BÉ NHỎ ĐỪNG NGHĨ THOÁT KHỎI ANH

Chương 100

– Thiếu phu nhân, có đừng làm khó chúng tôi, Thiếu gia đã dặn chúng tôi trông chừng cô. Cô muốn đi thì để mấy anh em này đưa cô đi.

Lão quản gia cố gắng nhỏ nhẹ khuyên cô.

– Không cần, các người tránh ra là được rồi.

Cô rất sốt ruột, vì càng kéo dài cô càng khó đi.

Cô đẩy mấy vệ sĩ giằng mạnh lại túi của mình cố gắng đi thật nhanh.

Mấy vệ sĩ đều là người xuất thân học võ sự kiên nhẫn có giới hạn, nên khi cô cố chạy họ chỉ đành mỗi người một bên kéo cô quay trở lại.

Thấy vậy cô càng vùng vẫy giằng co, trong đầu có lý trí lúc này chỉ xoay quanh đứa con, làm thế nào để bảo vệ con. Cô sợ Cảnh Hàn sẽ ép có bỏ đứa bé.

– Buông tôi ra, các người mau bỏ tôi ra. Tôi cần phải rời khỏi đây.

Nhưng những vệ sĩ này họ như những người máy, đối với họ chỉ có ông chủ mới khiến họ nghe lời

– Y Lan.

Một giọng nói khiến tất cả mọi thứ dừng lại. Cô nhìn về phía vừa phát ra tiếng nói. Người đàn ông với khí thế cường hãn đang bước xuống xe. Tất cả vệ sĩ cúi đầu nhường đường cho anh.

Nhìn thấy anh đang bước lại phía mình, mọi thứ với cô tưởng chừng như sụp đổ. Cô đưa tay ôm bụng cố bảo vệ cho đứa con bé bỏng của mình.

Cảnh Hàn tiến lại gần cô, có hoảng sợ lùi lại mấy bước loạng choạng suýt ngã, rất may anh nhanh tay đỡ được cô.

– Đã xảy ra chuyện gì, em đang muốn đi đâu.

Cô biết giờ đây nếu anh không đồng ý cô sẽ không thể đi được

Nước mắt cô bắt đầu không ngừng tuôn rơi.

– Cảnh Hàn, em xin anh để cho em đi đi. Em không muốn mất con. Anh không cần nó cũng không sao. Em sẽ mang nó đi thật xa để anh không phải nhìn thấy nó.

Anh ôm cô vào lòng vỗ nhẹ lưng cô.

– Được rồi, em nói linh tinh cái gì đó. Vào nhà đã có gì nói sau.

Anh quay sang nói với quản gia

– Gọi bác sĩ Vương đến đây

– Không, em không muốn. Em rất khỏe không muốn gặp bác sĩ

Cô hoảng hốt kêu lên sợ anh sẽ kêu bác sĩ đến bỏ đứa bé.

Có nắm tay anh cầu xin

– Cảnh Hàn dù sao đứa bé cũng là con anh, để em giữ lại đứa bé được không.

– Y Lan! Ai nói anh sẽ bỏ đứa bé hả.

– Không…. không phải anh không thích nó muốn bỏ nó sao.

– Ai nói vậy, giờ vào nhà trước đã rồi nói.

Anh ôm cô vào nhà. Để có ngồi lên ghế và gọi người làm lấy cho cô một ly sữa.

– Mau uống sữa đi.

Cô ngoan ngoãn uống sữa.

Thấy cô đã bình tĩnh lại, anh ngồi xuống cạnh cô nắm tay cô nói.

– Lẽ ra anh nên nói cho em biết mình có thai sớm hơn. Xin lỗi em

– Ngay từ đầu anh đã biết rồi phải không

Cô ngẩng lên hỏi anh.

– Uh

Anh gật đầu không phủ nhận.

– Hôm em bị ngất ở Pháp bác sĩ đã nói cho anh biết.

– Vậy tại sao anh không nói cho em biết.

– Là anh cần một khoảng thời gian để suy nghĩ, xác định lại tình cảm của mình. Anh sợ rằng em sẽ nghĩ anh vì đứa bé mới đối xử tốt với em. Cũng biết không thể giấu được lâu, nhưng không ngờ em lại biết nhanh như vậy, lại còn nghĩ anh muốn bỏ đứa bé.

Cô trầm tư kể lại.

– Hôm nay em đi ăn với hội Giai Tuệ bọn họ hỏi có phải em có thai không. Lúc này em mới chú ý cơ thể mình gần đây có nhiều điều khác lạ. Em qua hiệu thuốc mua que thử, em thật sự bối rối nghĩ rất nhiều thứ: nào là anh biết chuyện này không, tại sao mấy lần bác sĩ khám lại không nói, tại sao anh lại giấu em, nếu anh không biết vậy lúc em ốm uống thuốc như vậy đứa bé có bị gì hay không, rồi anh có muốn em sinh đứa bé ra không.

– Vậy sao em không hỏi anh.

– Em nghĩ mãi cuối cùng đến bệnh viện khám trước, bác sĩ nói đứa bé khỏe mạnh em mới yên tâm. Liền qua công ty định hỏi anh. Thì nghe anh nói với trợ iý Trần là không muốn đứa bé, muốn gọi bác sĩ xử lý nó. Em thật sự rất hoảng sợ.

Cô quay sang nắm tay anh.

– Cảnh Hàn em không muốn mất đứa con này. Anh để em giữ con đi nha. Được không.

Anh ôm cô vào lòng.

– Đồ ngốc, nó cũng là con anh, làm sao anh lại bỏ nó được.

– Thật không.

– Em không tin anh sao. Nếu thật sự anh muốn bỏ nó anh đã làm từ khi còn ở Pháp cần gì phải để đến tận bây giờ. Cái thai ngày càng to rồi cũng không thể bỏ nữa.

– Em thật sự đã nghĩ anh sẽ không cho em giữ lại đứa bé này lúc nghe anh nói với trợ lý Trần như vậy

Mắt cô dưng dưng lệ

Anh cốc đầu cô một cái.

– Á! Đau em

– Đồ ngốc lúc đó anh đang nói đến việc khác. Được rồi nếu em cảm thấy thỏa mãn với câu trả lời của anh rồi. Vậy từ bây giờ chỉ cần lo chăm sóc cho bản thân thật tốt để sinh ra một em bé mập mạp trắng trẻo rõ chưa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi