CÔ VỢ BÍ ẨN

Cả quãng đường từ ngoài vào cho tới phòng làm việc, Bạch Lăng Diệp không có dám nhìn thẳng, thỉnh thoảng đi qua một vài nữ y tá mở miệng chào cô, cô cũng chỉ mỉm cười hoặc gật đầu đáp lại.

Vừa mở cửa phòng ra đập vào mắt cô là Lăng Hạo Thiên đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng.

Cô bước tới, đặt túi xách lên bàn nhìn chằm chằm anh ta hỏi: "Mới sáng sớm mà anh đã xuất hiện ở đây là muốn làm gì?"

"Ấy, Lăng Diệp sao cô lại nói vậy chứ, tôi tới đây tìm cô đương nhiên là có việc nha!"

Bạch Lăng Diệp thấy anh ta nghiêm túc vậy thì cũng không làm khó anh ta nữa mà đi tới ngồi xuống ghế rồi hỏi: "Là việc gì?"

"Sáng nay cô không đi xe đi làm phải không?" Lăng Hạo Thiên cười cười nhìn cô hỏi.

"Nói việc chính!" Bạch Lăng Diệp ném ra một câu, sau đó lấy bệnh án trên bàn ra xem.

"Ai da, cô đừng tức giận mà, tôi chỉ muốn hỏi cô, cô là bạn thân của Giai Kỳ, chắc là cô biết cô ấy thích gì đúng không?"

"Đây là việc anh muốn hỏi?" Bạch Lăng Diệp cau mày nhìn anh ta.

Lăng Hạo Thiên gật gật đầu: "Đúng vậy!"

"Vậy anh đi được rồi đấy, không tiễn!" Bạch Lăng Diệp nói xong câu này liền đứng dậy lấy áo blouse khoác lên người sau đó sải bước ra khỏi phòng bệnh, bây giờ cô phải đi thăm bệnh nhân đầu giờ trước khi giao ban.

Lăng Hạo Thiên thấy cô bỏ mặc mình liền đứng dậy níu lấy tay cô, "Lăng Diệp, cô nói cho tôi biết đi mà, tôi cầu xin cô đấy!"

"Tôi không rảnh, anh tự tìm hiểu đi!" Vừa nói cô vừa nhìn chằm chằm vào cánh tay của mình đang bị anh ta nắm chặt, "Ngoài ra, Viện trưởng Lăng, anh có thể buông tay tôi ra được rồi chứ!"

Lúc này Lăng Hạo Thiên mới nhận ra, bọn họ đang đứng ở hành lang bệnh viện, nơi đông người qua lại, có một vài nữ y tá đi qua còn đang xì xào bàn tán nhưng khi anh quét ánh mắt qua thì họ liền im bặt.

Lăng Hạo Thiên vội vã buông tay cô ra, trời ạ, sao vừa rồi hắn lại hành động thiếu suy nghĩ như vậy chứ.

"Chuyện còn lại, anh tự xử lý đi!" Bạch Lăng Diệp ném lại một câu sau đó liền biến mất.

Lăng Hạo Thiên gãi gãi đầu, chuyện này cô bảo hắn xử lý, hắn biết xử lý sao đây? Nếu để chuyện này truyền ra ngoài thì hắn biết phải giải thích với Giai Kỳ nhà hắn thế nào? Hơn nữa còn cả Hàn Trạch Dương nữa, nếu để cậu ta biết được chuyện này thì coi như hắn tiêu đời mất.

Lăng Hạo Thiên ôm đầu trở về phòng làm việc, chuyện này hắn nhất định phải giải quyết xong trong buổi sáng ngày hôm nay, không thì hắn chết chắc mất.

Buổi trưa Bạch Lăng Diệp đang chuẩn bị tới nhà ăn của bệnh viện để ăn trưa, cô vừa bước ra khỏi cửa thì Lăng Hạo Thiên đã cất tiếng gọi: "Chị Dâu, đi ăn trưa sao?"

Giọng của Lăng Hạo Thiên có chút vui vẻ pha chút gần gũi, hơn nữa hắn còn cố ý nói to như là sợ mọi người không nghe thấy vậy.

Bạch Lăng Diệp quay đầu nhìn chằm chằm hắn sau đó chỉ tay vào mình, "Cậu... Vừa gọi tôi?"

"Đúng vậy, chị dâu! Chị đang đi ăn trưa phải không? Nếu vậy thì đi cùng đi!" Lăng Hạo Thiên đi tới chỗ cô cười nói.

Mấy nữ y tá nghe thấy hắn gọi cô một tiếng chị dâu thì lại bắt đầu xì xào bàn tán.

Sau khi tới nhà ăn, lấy cơm xong, Bạch Lăng Diệp chọn một bàn ngồi xuống sau đó nhìn chằm chằm Lăng Hạo Thiên ở phía đối diện: "Chuyện này là sao?"

"Chẳng phải cô bảo tôi giải quyết chuyện sáng nay sao? Tôi giải quyết rồi đó!"

"Tôi bảo anh giải quyết chứ không bảo anh tạo thêm phiền phức cho tôi!"

"Làm gì có phiền phức chứ, cô nhìn xem, bây giờ mọi người đã không còn bàn tán về chuyện của chúng ta nữa rồi, hơn nữa sớm muộn gì cô cũng trở thành chị dâu của tôi thôi!" Cả một buổi sáng hắn đã phải vắt óc ra suy nghĩ mới nghĩ ra được một cái cớ chu toàn như vậy, sao có thể bị coi là trở thành phiền phức được chứ.

"Anh... Ai nói tôi sẽ trở thành chị dâu của anh chứ?"

"Còn không phải sao? Cô không cần phải giấu nữa, chuyện của hai người tôi đã biết hết rồi!"

"Không thể nào? Sao anh biết được chứ?"

"Thì sáng nay tôi có hỏi cô là cô không lái xe đi làm đó. Lúc sáng nay tôi vô tình đi qua một chiếc xe thấy người nào đó đang được hôn nha!"

"Chắc anh nhìn nhầm rồi đó!"

"Là nhìn nhầm sao? Nhưng rõ ràng tôi nhìn thấy đó là xe của một người quen của tôi, hơn nữa cả hai người trong xe tôi đều quen biết nha!" Sáng nay lúc tới bệnh viện, anh vô tình nhìn thấy xe của Hàn Trạch Dương đang đỗ trước cổng bệnh viện, anh liền muốn tới chào hỏi, không ngờ lại thấy một màn đặc sắc như vậy.

"Anh...Anh đừng nói nữa! Mau quên hết chuyện này đi cho tôi!" Bạch Lăng Diệp thẹn quá hóa giận nói.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi