CÔ VỢ BÍ ẨN

Khi Bạch Lăng Diệp tỉnh giấc đã là buổi chiều, cô đưa mắt nhìn ra bên ngoài, cô chưa bao giờ có giấc ngủ ngon như thế này, có lẽ do trên chiếc giường này có hơi thở của anh khiến cô dễ dàng chìm vào giấc ngủ.

"Tỉnh rồi sao?" Giọng nói dịu dàng của Hàn Trạch Dương khiến Bạch Lăng Diệp thoáng chốc kinh ngạc, bây giờ cô mới nhận ra anh đang ngồi ở trên ghế cạnh giường.

"Ừm!" Bạch Lăng Diệp nhẹ giọng trả lời.

"Đói không? Anh đưa em đi ăn!"

Bạch Lăng Diệp còn chưa kịp trả lời thì bụng cô đã không tình nguyện mà réo lên một tiếng.

Bạch Lăng Diệp xấu hổ che bụng gật gật đầu, Cả ngày hôm nay cô còn chưa có ăn cái gì cả, bất giác sau khi ngủ dậy nghe anh nhắc tới liền cảm thấy đói.

Cô đứng dậy khỏi giường, Hàn Trạch Dương liền tiến tới khoác lên người cô một chiếc áo khoác, "Đi thôi, bên ngoài lạnh!"

Bạch Lăng Diệp gật đầu, xỏ dày sau đó cùng anh đi ra ngoài. Hàn Trạch Dương đi phía trước nắm tay cô mà bước ra khỏi phòng làm việc, Bạch Lăng Diệp có chút rụt rè định rụt tay lại thì lại bắt gặp ánh mắt của anh quay lại nhìn cô, "Sao vậy?"

"Không có gì!" Bạch Lăng Diệp lắc lắc đầu bước đi theo anh dưới ánh nhìn chăm chú của mấy nhân viên.

Lúc này cô đột nhiên nhớ ra, sáng nay cô tới đây cùng với Giai Kỳ, vậy mà cô lại ngủ quên mất.

Bạch Lăng Diệp lo lắng kéo tay Hàn Trạch Dương lại, "Cái đó, Giai Kỳ, cậu ấy đâu rồi?"

Hàn Trạch Dương mỉm cười xoa xoa đầu cô: "Yên tâm đi, Lăng Hạo Thiên đã tới đón cô ấy đi rồi, em không cần phải lo lắng!"

Bạch Lăng Diệp nghe vậy thì thở phào một hơi, cùng Hàn Trạch Dương ra ngoài. Đúng như anh nói, bên ngoài trời đã bắt đầu trở lạnh, mới buổi sáng lúc ra ngoài, trời vẫn còn nắng ấm, vậy mà bây giờ đã bắt đầu trở lạnh. Hàn Trạch Dương nhẹ nhàng kéo áo khoác lên che kín cho cô sau đó ưu nhã mở cửa xe cho cô.

Hàn Trạch Dương đưa cô đến một nhà hàng đồ tây, cũng lâu rồi cô chưa có ăn lại đồ tây.

Cả hai cùng vào chọn một bàn bên cạnh cửa sổ, vừa ăn vừa ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài.

"Trạch Dương, anh có nghĩ là tuyết sắp rơi rồi không?" Bạch Lăng Diệp bất ngờ lên tiếng hỏi.

Hàn Trạch Dương nhìn cô, ánh mắt cô đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, "Ừm! Em rất thích tuyết sao?"

"Đúng vậy!" Bạch Lăng Diệp gật đầu, mắt vẫn không rời khỏi khung cửa sổ. Cô còn nhớ rõ lúc ba còn sống, mỗi khi có tuyết ba thường dắt cô ra ngoài ngắm tuyết và nặn người tuyết. Lúc đó thật sự hạnh phúc, nhưng từ khi ba mất, đã không còn ai cùng cô ngắm tuyết, cùng nặn người tuyết giữa trời đông nữa.

Nhận thấy ánh mắt cô có chút buồn man mác, Hàn Trạch Dương liền không suy nghĩ mà đưa tay nắm lấy tay cô, "Mau ăn đi, rồi anh đưa em về!"

Bạch Lăng Diệp thu lại tầm mắt, gật đầu.

Sau khi ăn xong hai người cùng trở về chung cư. Lúc này Hạ Mộng Di cũng vừa từ cửa hàng hoa trở về, nhìn thấy hai người liền hỏi: "Sao vậy? Đã thấy đỡ hơn chưa? Cả buổi sáng con cứ ở mãi trong phòng làm mẹ lo lắng lắm đấy! Mẹ còn tưởng con bệnh rồi cơ!"

Bạch Lăng Diệp nghe vậy thì chột dạ khẽ cúi đầu, nghĩ lại, cô đúng là trẻ con, chỉ vì một chút giận dỗi mà tự nhốt mình trong phòng khiến mẹ phải lo lắng.

Hàn Trạch Dương thấy bộ dạng hối lỗi của cô liền đứng ra nói: "Bác gái, là lỗi của con, là con khiến làm cô ấy giận, đã khiến bác lo lắng rồi!"

Hàn Trạch Dương tỏ ý thành tâm xin lỗi khiến Hạ Mộng Di không nỡ trách cô nữa, bà nhẹ nhàng thở dài: "Thôi được rồi, chuyện của hai đứa mẹ sẽ không can thiệp vào nhiều, nhưng nhớ lần sau đừng để mẹ lo lắng nữa!"

Bạch Lăng Diệp vui vẻ gật gật đầu, tiến tới ôm lấy cánh tay bà nói: "Vâng, con biết rồi! Sẽ không có lần sau đâu!"

Sau khi về nhà, Hàn Trạch Dương đã bị Trần Nhã Tịnh khiển trách một trận vì làm cho Bạch Lăng Diệp giận, bà còn không có muốn mất cô con dâu này đâu.

Hàn Trạch Dương thở dài, rốt cuộc tại sao chuyện này lại đến tai mẹ anh nhanh như vậy.

Chưa kịp nguôi ngoai thì tối đó Hàn Trạch Dương liền nhận được một cuộc điện thoại, là của Hàn Dật - người cha mà anh căm ghét nhất, là người khiến mẹ anh phải chịu đựng đau khổ.

Hàn Trạch Dương nhấc máy, giọng cất lên nhàn nhạt: "Ngài Hàn, không biết tối muộn như vậy, ngài còn gọi cho tôi là có chuyện gì?"

"Chuyện hôm nay là như thế nào?" bên kia truyền tới giọng nói nghiêm nghị của Hàn Dật, trong đó còn pha một chút tức giận.

"Còn thế nào nữa? Tôi chỉ là đang công bố sự thật mà thôi!"

"Là vì con đàn bà kia sao?"

Hàn Trạch Dương không bất ngờ khi ông biết về chuyện của anh và Bạch Lăng Diệp, dẫu sao anh cũng không muốn giấu chuyện này, giọng anh trở nên lành lạnh: "Nếu ông dám động đến cô ấy, thì coi chừng tập đoàn Phong Vân của ông đi!" Nói xong Hàn Trạch Dương lập tức cúp máy không cho ông ta có cơ hội nói thêm điều gì.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi