CÔ VỢ BỎ TRỐN

Anh đi trở về phòng ngủ, coi thường mùi tình dục còn lưu lại, tiện tay cầm một cái áo sơ mi khoác vào, sau đó đi trở về phòng khách, lấy ra một cái ly khác, rót rượu cho Thần Điền Vũ.

Thần Điền Vũ vội vàng uống một hớp, liền khẩn cấp thông báo: "Minh Hạ tiểu thư đã trở lại!"

Xoảng! Ly rượu từ trên tay anh trượt xuống, thủy tinh vỡ vụn đầy đất, rượu văng khắp nơi.

"Cậu nói lại lần nữa!" Tịch Mộc Thức Minh gần như mất khống chế nắm cổ áo của Thần Điền Vũ.

Anh nghe lầm rồi sao? Cái tên mà năm năm qua anh đã cố ý quên đi, cuối cùng lại đột nhiên nhảy vào trong cuộc sống của anh!

"Minh Hạ tiểu thư trở về Nhật rồi, cô ấy đã trở lại!" Phản ứng của Tứ thiếu gia quả nhiên rất giống như anh dự liệu, là giật mình cùng vội vã như vậy.

Tịch Mộc Thức Minh giống như trấn định buông tay, nội tâm lại như có gió lốc quét ngang qua, "Cậu nhận lầm người rồi!"

"Tôi nhận ra được cô ấy, cậu chủ có nhớ không? Hôm cô ấy đi, tôi từng thấy qua cô ấy rồi." Ngày đó khiến anh khó quên như vậy, anh sẽ không nhận lầm người.

"Cậu tuyệt đối là nhận lầm người, cô ấy sẽ không xuất hiện." Năm năm rồi, nếu cô muốn trở về thì đã sớm xuất hiện.

"Tôi nhớ được cô ấy, giống như cậu chủ vẫn chưa từng quên cô ấy vậy."

Minh Hạ tiểu thư có một loại khí chất đặc biệt, không phải là vẻ đẹp khiến người ta kinh ngạc, mà là cái loại cảm giác thoải mái giống như nước chảy, làm người ta không thể quên, mà cô ấy đã gắt gao bắt được trái tim của Tứ thiếu gia.

Ngày đó cô tiêu sái rời đi, lòng của Tứ thiếu gia cũng giống như rời đi theo cô. Năm năm qua, Tứ thiếu gia im lặng không đề cập tới chuyện của Minh Hạ tiểu thư, sống và làm việc giống như bình thường, tinh thần nhiệt tình lúc làm việc càng không ai sánh bằng, nhưng anh biết, Tứ thiếu gia giống như chỉ còn lại thể xác, không có tình yêu mà con người cần có.

"Tại sao?" Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên cười như điên, giống như khó có thể tiếp nhận thành trì tâm lý từ từ dựng nên trong năm năm trong nháy mắt lại bị phá hủy mất.

"Tại sao cô ấy bây giờ mới trở về?" Khi anh tự cho là tâm đã tê liệt, khi anh sắp cùng người khác kết hôn thì cô lại trở về.

Anh đã từng cho rằng, chính mình cuối cùng có một ngày có thể lợi dụng người phụ nữ khác để quên đi cô gái nhẫn tâm kia, để cô hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh. Cho nên, anh không kháng cự các buổi xem mắt do trưởng bối thay anh sắp xếp, không phản đối việc đính hôn với một cô gái mà ngay cả hình dáng thế nào anh cũng không nhớ nổi. Tất cả, cũng là vì muốn chính mình tin rằng cô đã không còn tồn tại.

Hiện tại, cô đột nhiên trở về, bảo anh nên làm gì đây?

Hắn còn nhớ rõ ràng, năm năm trước sau khi cô quay về Đài Loan, hoàn toàn không có tin tức. Vốn định thừa dịp nghỉ hè đi Đài Loan thăm cô, nhưng sau khi dì Úy biết được, lại tới nhà anh, quỳ trên mặt đất cầu xin anh đừng quấy rầy con gái bà, lý do là không muốn làm cho Minh Hạ vì anh mà ở trước mặt những người trong tộc không ngóc đầu lên được.

Rất buồn cười, anh đã từng cảm thấy lý do này vô cùng buồn cười. Bọn họ yêu nhau có lẽ thật sẽ rước tới những lời ong tiếng ve, nhưng anh tuyệt đối có lòng tin, có thể chống cự tất cả những người và sự việc ngăn cản anh, dù sao anh và cô một chút liên hệ máu mủ cũng không có, hơn nữa ba thương Minh Hạ như vậy, nhất định không phản đối cô đi theo anh, cái gì mà gia tộc không cho phép chứ, ai sẽ quản được anh?

Nhưng mà nhìn thấy người phụ nữ trung niên có khuôn mặt rất giống Minh Hạ  kia, ở trước mặt anh nước mắt rơi như mưa, đau lòng cầu xin anh, anh giống như nhìn thấy người khóc là Minh Hạ, anh đột nhiên mơ hồ rồi.

Một khắc kia, anh phát hiện bản thân luôn luôn quá cường thế, cho nên đối với bất cứ chuyện gì cũng không sợ, nhưng đối với cô mà nói, cũng không giống như vậy. Cô khi còn nhỏ đã ở ngôi nhà này, cô độc sinh tồn, lo lắng có rất nhiều ánh mắt giám thị cô, mỗi lời nói cử chỉ đều phải cẩn thận, khiến trong lòng cô bị áp lực rất lớn, mà chính anh lại không ngừng đòi lấy tình yêu từ cô, kết quả lại trở thành thủ phạm ép cô rời đi.

Nếu như anh lại đi tìm cô, cô sẽ phải chịu tổn thương lớn hơn sao? Anh không nên như vậy! Cho nên anh ngăn cản chính mình bận tâm tới cô, không đi tìm cô, để cho hai người sống thật yên ổn ở hai quốc gia khác nhau. Có lẽ, chuyện này đối với cô là tương đối tốt đi!

Thần Điền Vũ không ngờ phản ứng của Tứ thiếu gia kịch liệt như vậy, đi theo bên cạnh cậu chủ bảy năm rồi, anh ta cơ hồ chưa từng thấy qua thời điểm Tứ thiếu gia có bộ dạng mất khống chế như thế này.

"Minh Hạ tiểu thư trở về, có lẽ là bởi vì cô ấy muốn trở lại thăm Tứ thiếu gia cậu!" Anh thừa nhận, năm đó phu nhân đã thành công khi chọn lựa thế công bằng nước mắt với Tứ thiếu gia, tuy nhiên nó lại gây đau khổ cho Tứ thiếu gia, "Cô ấy không chết, Tứ thiếu gia ngài không thể lại lừa gạt bản thân rằng cô ấy đã chết!"

"Tôi thà rằng cô ấy thật sự đã chết rồi!" Ánh mắt của Tịch Mộc Thức Minh có vẻ vô cùng phức tạp, giống như thống hận, giống như tuyệt vọng, lại giống như vui sướng không giống với lời nói. Anh lại cầm lấy một ly rượu khác, rót cho mình đầy ly rượu.

"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ cướp đi ly rượu, không để cho Tịch Mộc Thức Minh liên tục rót rượu mạnh vào miệng, "Nhưng cô ấy không chết, cô ấy thật sự đã trở lại, cô ấy là đại biểu của công ty hợp tác lần này!"

Trên đời thật có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như không phải công ty muốn khai thác thị trường Đài Loan, tìm công ty Thiên Thu hợp tác; nếu như không phải anh ta tâm huyết dâng trào, đột nhiên muốn đến sân bay đón người, cũng sẽ không thể gặp được Minh Hạ tiểu thư đã lâu không lộ diện.

"Nếu như người phụ nữ kia không phải cô ấy, tôi nhất định sẽ cho cậu biết tay!"

"Bảo đảm sẽ không để cậu chủ thất vọng!"

Hôm nay trời sáng khí trong, gió nhè nhẹ thổi, thật là thoải mái. Cô thích nhất là thời tiết như vậy, đáng tiếc ở Đài Loan, đầu mùa hè thì thời tiết đều ẩm ướt nóng bức, bây giờ về đến Nhật Bản, vừa lúc có thể hưởng thụ một phen.

Minh Hạ sáng sớm đã ra khỏi khách sạn, một mình đi dạo trong thành phố yên tĩnh. Cô không tự chủ đi đến một công viên nhỏ.

Chỉ thấy màu hồng đầy đất, giống như trải thảm đỏ mở ra một con đường hạnh phúc, chờ đợi người hạnh phúc đi qua.

Minh Hạ từ trên mặt đất nhặt lên một cánh hoa rơi, tỉ mỉ vuốt ve. Cô không tự chủ được hồi tưởng lại đủ mọi chuyện trong quá khứ, nhớ lại người đàn ông đã lưu lại ấn tượng sâu sắc trong sinh mệnh của cô.

Sau khi về Đài Loan, cô luôn bận rộn nhiều việc. Cuộc sống của cô chỉ có bạn bè cùng công việc, cố gắng sống cuộc sống không gánh nặng như trong lý tưởng, cô gần như không rảnh suy nghĩ đến những người và việc khác. Huống chi, thế giới tình cảm của cô dường như cũng không thể dung nạp một người đàn ông khác…

Cho rằng che giấu rất khá, thuộc về trí nhớ thời niên thiếu, thì ra thoáng cái là có thể được giải phóng ra ngoài.

Tịch Mộc Thức Minh, một người đàn ông khiến cô vừa yêu vừa sợ, tại sao cô nhất định không quên được anh? Tại sao lại đối với anh còn có nỗi nhớ nhung không nên có?

Thấm thoát đã năm năm trôi qua, cô của bây giờ, cảm giác lo lắng do dự đã phai nhạt, những chuyện ngày trước nghĩ không ra, cũng buông ra không ít rồi. Ít đi trói buộc vô hình của gia tộc, ít đi những thứ xưng hô cùng thân phận luôn nhắc nhở quan hệ của bọn họ, cô đã không còn sự dè dặt thời niên thiếu, có thể thản nhiên nhớ lại tình yêu hết sức lông bông thuộc về thời niên thiếu của bọn họ.

Nếu như tất cả có thể lựa chọn lại lần nữa, nói không chừng cô có thể vào cùng một con đường trầm luân, bởi vì đối phương là anh…

Cô tự giễu cười cười, cười mình rất lý tưởng hóa. Cô bây giờ, ngay cả dũng khí lại đi tìm anh cũng không có, có thể nào còn tự mình nghĩ những thứ này có thể hay không?

"Đã nhiều năm như vậy, nói không chừng anh ấy đã quên một nhân vật nhỏ bé như mình rồi, cần gì đột nhiên nghĩ đến anh ấy chứ?" Cô không khỏi lầm bầm một mình, giống như muốn thuyết phục bản thân. Thế giới của người đàn ông kia muôn màu muôn vẻ như vậy, anh sao lại tốn thời gian đi nhớ một người mà anh ghét chứ? Anh ấy bây giờ khẳng định được không ít phụ nữ ưu tú coi trọng đi!

Cô ngồi trên băng ghế dài, nhắm mắt lại, bắt đầu nhớ lại một đoạn tình yêu  ngọt ngào mà chua xót đắng cay…

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi