CÔ VỢ BỎ TRỐN

"Minh Hạ…"

Cô làm sao vậy? Tại sao lại giống như nghe được thanh âm của anh? Cô quá nhớ anh rồi sao?

"Em có khỏe không?" Âm thanh nhu tình vang lên bên tai cô.

Cô mở mắt thấy rõ bốn phía, phát hiện nơi này là phòng bệnh.

"Thức Minh?" Cô hoa mắt rồi sao? Tại sao cô lại nhìn thấy anh ngồi ở bên cạnh cô, vẻ mặt có chút lo lắng, lại có chút vui sướng bí ẩn?

Tịch Mộc Thức Minh nhìn cô đại khái không sao, rốt cuộc cũng không kiềm chế được nữa, ôm cô thật chặt vào trong ngực.

Anh nhớ cô, rất nhớ cô! Mới hai tháng không gặp, anh đã vô cùng quyến luyến cô, lúc nào cũng hi vọng cô đợi ở bên cạnh mình. Anh hoài nghi trong quá khứ chính mình làm thế nào trải qua năm năm không có cô?

Anh yêu cô, mặc kệ cô cự tuyệt anh như thế nào, tổn thương anh như thế nào, anh vẫn yêu cô.

"Tìm được em, thật tốt…"

Bất kể trong lòng cô nhìn anh ra sao, anh cũng phải giữ cô lại bên mình. Tuyệt đối không cho phép cô lại rời đi hắn, cho dù cô có đối xử tàn nhẫn với tình cảm không thể dứt bỏ này của anh như thế nào đi nữa, tổn thương anh như thế nào đi nữa, anh cũng không quan tâm! Chỉ cần cô ngoan ngoãn ở lại, chuyện gì anh cũng bằng lòng.

Không biết vì sao, khi lần nữa tựa vào lồng ngực ấm áp của anh, Minh Hạ vậy mà lại không tự chủ rơi nước mắt. Cô không phân biệt được những giọt nước mắt kia là vui mừng hay là đau đớn, nhưng cô để nó mặc sức chảy thỏa thích, biểu đạt cảm giác dâng trào trong lòng cô.

Anh thật sự tới rồi, còn để cho cô tựa vào trong ngực anh, dịu dàng hôn mái tóc của cô, ôm cô thật chặt trong khuỷu tay.

Tại sao anh lại không hận cô? Cô to gan hạ dược anh, chính là muốn anh hung hăng chán ghét cô, muốn anh đừng đến tìm cô nữa, chẳng lẽ ám chỉ rõ ràng như vậy, anh cũng không hiểu sao?

"Thức Minh, anh làm sao lại… đến đây?" Cô khó mà tin được cảm giác bây giờ, thế nhưng loại cảm giác chân thật cùng nhiệt tình này, cô không thể không tin!

"Vì sao mỗi lần em nhìn thấy anh, đều hỏi cùng một vấn đề? Không muốn gặp anh sao? Hay là bởi vì chột dạ?"

"Em xin lỗi."

"Biết rõ em có lỗi với anh, sau này liền ngoan một chút." Trong lời của anh tràn đầy cưng chiều, một chút cũng không tức giận.

"Anh đến tìm em, em có thể xem như anh còn thích em sao?"

Anh khẽ mỉm cười, hôn lên chóp mũi cùng môi đỏ mọng của cô, "Có thể."

Hành động thân mật mờ ám của anh khiến cô mặt đỏ tới mang tai, có chút khó nhịn thở gấp, "Đừng..."

Anh kinh ngạc, liền thả chậm động tác, đổi thành cái ôm dịu dàng hơn. Mặc dù lòng anh ngứa ngáy khó nhịn, hận không thể lập tức đem thân thể nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực thoải mái vuốt ve, nhưng anh phải lo lắng cho tình trạng của cô.

"Nếu không phải bác sĩ nói tình trạng cơ thể em còn chưa ổn định, anh thật sự muốn lập tức "Báo thù" em thật tốt!" Anh ngồi vào trên giường bệnh, để cho cô thoải mái dựa vào.

"Em rất khỏe, anh không cần phải lo lắng quá nhiều." Cô chỉ là mệt mỏi quá mức mới có thể té xỉu.

"Minh Hạ, em cứ hận anh như vậy sao? Ngay cả chuyện mang thai đứa bé của anh cũng muốn giấu?" Anh đột nhiên nghiêm mặt nói.

"Đứa bé?" Tâm tình đang tốt của cô bỗng ngừng lại, anh nói cái gì? Cô có con sao?

"Chúng ta có con rồi." Cô không biết mình có đứa bé của anh? Vậy anh cũng không thể trách cô không nói.

"Ai nói cho anh?" Chẳng trách được thân thể cô dường như có chút bất thường, thì ra là mang thai.

"Bác sĩ ở phòng cứu cấp." Có chuyện gì không đúng sao? Nhìn sắc mặt cô rất kém, anh có chút lo lắng hỏi: "Lại khó chịu sao?"

Cô lo âu nhắm mắt lắc tay, làm anh không nhịn được tức giận, "Em rất không muốn mang thai đứa bé của anh sao?"

Cô cắn môi, trong mắt mờ mịt hơi nước, cô nháy mắt mấy cái, quật cường lau đi nước mắt sắp rơi xuống.

Thì ra anh chỉ là vì chịu trách nhiệm, vì đứa bé mới dịu dàng với cô, mới yêu cô sao? Đúng vậy, anh vốn nên hận cô, nhưng bây giờ không thể không vì đứa bé mà yêu cô.

"Bây giờ là thời đại nào rồi? Anh không cần vì đứa bé mà phải trách nhiệm với em, em không muốn anh đối với em như vậy!" Tình yêu như vậy rất rẻ mạt, cô không muốn.

Anh nâng cằm cô lên, gắt gao nhìn vào mắt cô, "Chịu trách nhiệm? Anh sẽ bởi vì có đứa bé liền chịu trách nhiệm sao? Anh tuyệt đối không phải người đàn ông ‘ai nhào đến cũng không cự tuyệt’!" Chỉ cần anh không muốn, không ai có thể cưỡng ép anh làm bất cứ chuyện gì.

"Em cũng không phải người phụ nữ tự động đưa tới cửa! Em sẽ không để cho người muốn em có cảm giác mua một tặng một." Cô đỏ mắt, quật cường nói.

"Đáng chết, anh chưa từng nghĩ như vậy!"

"Chuyện của em không cần anh quan tâm, anh yên tâm trở về chuẩn bị hôn lễ của anh với tiểu thư Miyamoto đi!"

"Đến bây giờ em còn chưa tin anh? Vậy thì được, em lập tức cùng anh trở về Nhật Bản kết hôn!" Anh kéo cô, đi về phía cửa.

"Em không muốn!"

"Không muốn? Vậy đem đứa bé này bỏ đi, như vậy em không có lời nào có thể nói chứ?" Cái gì mua một tặng một? Cô sao lại nói chính mình thấp kém như vậy?

Anh yêu cô, không phải yêu đứa bé! Cô rốt cuộc đang ầm ĩ chuyện kỳ cục gì? Cô cái gì cũng không biết, cũng chỉ biết phủ định anh.

Cô thấy Tịch Mộc Thức Minh rống giận, cho là anh thật không cần đứa bé này, không nhịn được nước mắt rơi như mưa, hu hu gạt tay anh ra, "Em sẽ đi ngay bây giờ, không cần anh quan tâm!"

Cô nhanh chóng chạy về phía cầu thang, nghĩ đi xuống khoa phụ sản dưới lầu, anh lập tức đuổi theo, "Không được chạy!"

Cô không để ý tới tiếng kêu của anh, vội vàng chạy xuống lầu, Tịch Mộc Thức Minh Tâm tim gan run sợ, chỉ sợ cô có chuyện gì ngoài ý muốn. Quả nhiên, cô đột nhiên trượt chân, mắt thấy cô cũng sắp té xuống thì anh mau lẹ kéo người cô lại, ôm chặt lấy cô.

"Em điên rồi sao? Lại lấy sinh mệnh của chính mình ra đùa giỡn. Ngộ nhỡ ngã sấp xuống thì phải làm sao bây giờ?" Anh gầm thét trách cứ mặc dù rất hung dữ, nhưng giọng nói khẩn trương lại tiết lộ tất cả tình ý của anh.

"Em chết cũng không cần anh trông nom." Cô đau lòng vùi mặt vào vai anh, thút tha thút thít nói.

"Chết? Em còn muốn chết? Thà chết cũng không muốn ở lại bên cạnh anh?" Vẻ mặt ngang ngược của anh khiến cô thiếu chút nữa hoa mắt choáng váng.

"Không phải! Em..." Cô quyết định thành thật với lòng mình, "Em rất muốn ở lại bên cạnh anh."

Trời ạ! Cô lưu luyến nhất chính là cái ôm của anh, là bến cảng làm cho cô yêu say đắm nhất.

"Vậy thì đừng hờn dỗi với anh nữa! Người anh muốn chính là em, em là quan trọng nhất. Đó là con của anh với em, anh mới muốn nó, nếu như em không muốn sinh thì bỏ nó đi, anh không hi vọng em tâm không cam, tình không nguyện sinh hạ con của chúng ta!" Anh yêu thương ôm cô thật chặt, cảm thấy ngực mình ẩm ướt.

"Ô… Thức Minh…" Cô chỉ là khóc, nói không ra trong lòng cô có bao nhiêu cảm động.

Anh thật sự yêu cô, cô biết! Anh bao dung những điều tốt và xấu của cô, những năm qua, phần tình yêu sâu đậm này, cô còn có thể cự tuyệt và xem nhẹ sao? Cô có thể nào còn muốn ích kỷ dùng lời nói dối để che giấu việc chính mình đã sớm yêu anh đây?

Nói cô trở nên mềm yếu cũng được, không còn kiên trì với cái gọi là lý lẽ cũng được, cô thật sự hoàn toàn bị anh chinh phục rồi!

"Đừng khóc. Anh tới đây, không phải muốn nhìn thấy em khóc!" Anh không hiểu nói lời an ủi gì, nhưng anh biết bờ vai mình sẽ là sự an ủi tốt nhất.

Nghe thấy câu nói giống như đã từng quen thuộc, cô khóc càng dữ dội hơn! Anh yêu cô, quan tâm cô, vẫn luôn như vậy.

Cô rất muốn rất muốn nói cho anh biết, cô cũng yêu anh a! Yêu đến mức bằng lòng bất chấp tất cả cửa ải khó khăn, nguyện ý đem chính mình tất cả đều cho anh.

Vì sao hiện tại cô mới chịu chân chính đối mặt với sự thật rằng chính mình vẫn luôn yêu anh đây?

Anh vẫn vùi vào cổ cô, đôi môi nóng rực hôn dọc theo cổ lên vành tai mềm mại của cô.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi