CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1148

“Cô phương đột ngột qua đời, tôi rất là khó chịu, tôi không biết là anh càng đau khổ hơn nữa.” Cố Tịch Dao vừa nói dùng một cái tay khác lau nước mắt ở trên mặt: “Nhưng mà anh không thể biến thành như thế này được, anh như thế này thì cô phương ở trên trời có linh thiêng, nhìn thấy được sẽ chỉ càng làm bà ấy thêm đau khổ thôi.”

“Không cho phép cô nói cô tôi đã chết rồi! Cô tôi vẫn còn chưa chết, cô buông tay ra đi!” Bắc Minh Quân vẫn rất muốn thoát ra như cũ.

Thấy anh như thế này, Cố Tịch Dao cảm thấy rất đau lòng: “Anh thức tỉnh lại đi, anh không thừa nhận thì cũng không thể tránh được sự thật này.”

Nói xong, không biết là Cố Tịch Dao lấy sức lực từ đâu, giật lấy ly rượu trong tay của Bắc Minh Quân ném đi.

“Xoảng…” Cái ly bể nát ở trên mặt đất.

Bắc Minh Quân bị chọc giận, anh bỗng nhiên đứng dậy.

Đôi mắt đang mang theo tơ máu trừng nhìn Cố Tịch Dao, hơi thở lạnh lùng đã biến mất lại tích tụ ở trên người anh lần nữa.

“Tôi kêu cô buông tay của cô ra!”

Mặc dù là khí thế đã trở về, nhưng mà thân thể của anh vẫn lắc lư như cũ.

Cố Tịch Dao bị anh dọa sợ, tay cũng từ từ nới lỏng ra.

Lúc này Bắc Minh Quân mới hừ mũi một cái, hất tay của cô ra, xoay người lại cầm một bình rượu lên, ly rượu đã không còn nữa, dứt khoát uống bằng bình rượu, hơi ngửa đầu ra.

“Ừng ực, ừng ực…” Chất lỏng màu đỏ sẫm có tiết tấu chảy vào trong cơ thể của anh, còn có một số khác thì chảy ở bên miệng, nhỏ xuống trên mặt đất.

Giống như là con tim của anh đang nhỏ máu.

Cố Tịch Dao thấy mình không thể khuyên can nổi anh, cộng với việc cô phương qua đời, làm cho cô cũng rất khổ sở, một loại xúc động xông lên đầu.

”Anh nghĩ là mỗi anh khổ sở thôi ư? Tuy tôi với anh mà nói là một người ngoài, nhưng cô Phương đã coi tôi như người nhà giống anh rồi. Dù tôi không thể gọi cô ấy là ”cô”, nhưng tôi cũng coi cô ấy như người nhà mình. Người nhà ngoài ý muốn mà xa cách, anh nói xem ai dễ chịu chứ!”

Cố Tịch Dao không kiềm chế được nữa, nước mắt rơi đầy mặt, gào với Bắc Minh Quân….

Sau đó cô cầm bình rượu trên bàn lên, ngửa đầu, nước mắt và rượu hòa vào nhau xuống cổ họng.

Rượu là mỹ vị ngon ngọt, nhưng giờ phút này hai người chỉ có thể nếm được vị cay đắng của nó.

Nếu thực sự có thể dùng rượu để loại bỏ những phiền muộn, thì cách này có thể coi là một cách tốt.

Nhưng, rượu gặp khổ tâm thì sầu càng lâu hơn…

Hai người bên dưới càng lúc càng lớn tiếng, điều này khiến cho Hình Uy ở tầng hai hơi nhíu mày.

Anh ta không quan tâm Phỉ Nhi mà nhanh chóng xuống lầu.

Chỉ thấy hai người đứng ở phòng khác, đang tranh nhau uống rượu.

Này…

Vốn tưởng Cố Tịch Dao xuống có thể khuyên Bắc Minh Quân.

Lại không ngờ: nói hai ba câu xong lại uống rượu cùng rồi.

Chuyện này đúng là có chút khó giải quyết, vì thân phận, thực sự không biết nên khuyên hai người này thế nào.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi