CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1183

“Ô…” Bối Lạp mở to đôi mắt cầu cứu nhìn Dương Dương.

Dương Dương đi tới cạnh Bối Lạp, ôm nó lên. Nhưng không dùng dây buộc nó lại, mà là dùng thân thể nhỏ bé của mình bảo vệ nó.

Dương Dương ngẩng đầu nhíu mày nhìn tên béo lùn, khí thế không chút thua kém Bắc Minh Quân: “Muốn ăn chó của tôi, các người nằm mơ đi! Còn nữa, mau thả tôi và mẹ ra, nếu không các người sẽ hối hận!”

“Ai ui, nhóc con ngu ngốc này, nói đàng hoàng với mày mày không nghe, đừng cho rằng tao không bắt được chó của mày.” Tên béo lùn bị mấy câu của Dương Dương chọc tức.

Hắn vòng vài vòng bên hố, sau đó đặt dây thừng lên cạnh hố, bản thân dứt khoát nhảy xuống hố.

Cái hố này vốn để làm bẫy dã thú, cho nên không sâu mấy.

“Muốn tới bắt chó của tôi, mơ tưởng!” Dương Dương không biết lấy đâu ra sức lực, lúc tên béo lùn nhảy xuống, cậu dùng sức ném Bối Lạp lên trên hố.

“Trái Banh, chạy mau, đi tìm Trình Trình!” Dương Dương hét to.

Bối Lạp lấy lại thăng bằng, nó thấy Cố Tịch Dao đã bị trói. Nó dường như cũng hiểu rõ đã xảy ra chuyện gì, kéo chân ngắn chạy tới con đường lúc tới.

Tên béo lùn nhảy vào hố vồ hụt, sau đó hét to với bên trên: “Anh rể, mau bắt con chó đó lại!”

Chuyện xảy ra trong tích tắc, tên cao gầy còn chưa kịp phản ứng, Bối Lạp đã chạy vào rừng cây không còn tung tích.

Bữa thịt chó thịnh soạn chạy mất trước mắt, đối với tên béo lùn đã đói lả mà nói như giống như sấm sét giữa trời quang.

Hắn tức giận phừng phừng kéo Dương Dương tới trước mặt, trừng mắt hung ác nói: “Oắt con lại dám thả bữa sáng của chúng tao, mày biết hậu quả mày làm vậy là gì không!”

Dương Dương thấy Bối Lạp chạy thoát thành công, trong lòng xem như thở phào: “Tôi đương nhiên biết hậu quả là gì, chính là các người sẽ tiếp tục bị đói.”

Mặc dù bị bắt, nhưng Dương Dương biết tên đáng ghét này sẽ không làm gì mình.

Hi vọng duy nhất bây giờ của cậu đều phó thác lên người ‘Trái Banh’, hi vọng nó có thể sớm tìm được Dương Dương và ông chú làm bếp, dẫn họ tới đây cứu cậu và mẹ.

“Nhóc con, nói cho mày biết. Con nít chỗ chúng tao không nghe lời thì chỉ có một kết cục, đó chính là bị đánh!” Tên béo lùn nói rồi liền giơ tay muốn đánh Dương Dương.

“Ngừng tay! Đồ ngu. Tay cậu không biết nặng nhẹ, nếu đánh thằng nhóc này bị thương, sẽ bán không được bao nhiêu tiền.” Chính vào lúc Dương Dương nhắm chặt mắt chuẩn bị đón cái tát, một câu của tên cao gầy xem như cứu cậu.

Cái tát của tên béo lùn lắc lư trên không trung cuối cùng không rơi lên người Dương Dương, hắn dứt khoát dậm chân, thật không nghĩ tới trẻ con thành phố, hù dọa không sợ, đánh lại không thể đánh…thật bực bội.

Dương Dương lại như được ân xá lớn, tâm trạng rất tốt.

Chó đã chạy rồi, ở đây có thể làm gì? Tên béo lùn thả Dương Dương xuống, hai tay bám tường hố bò lên.

Dương Dương cười hì hì đứng một bên nhìn hắn, giống như đang xem gấu ngựa trong gánh xiếc biểu diễn trên cây.

Chỉ là, tên béo lùn không linh hoạt như gấu ngựa. Hắn nhiều thịt người nặng, bò không tới hai mươi phân đã trượt xuống.

Tiếp đó, hắn lại thử cơ hội, nhưng kết quả vẫn là thất bại chấm dứt.

“Anh rể, anh đến kéo em lên!” Tên béo lùn cuối cùng cầu xin giúp đỡ.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi