CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1203

Cô chẳng qua chỉ là kẻ qua đường kề vai sát cánh với Bắc Minh Quân, Phỉ Nhi mới là người ở bên anh cả đời.

Suýt chút nữa là mất đi Dương Dương, do thường ngày cô đối với con luôn buông thả, bỏ bê dạy dỗ, đây là do cô sơ suất.

Cho dù như vậy cũng không thể dễ dàng tước bỏ quyền làm mẹ của cô. Hơn nữa, địa vị của cô thì Phỉ Nhi cũng không thể lay động được.

Đương nhiên, Bắc Minh Quân và Phỉ Nhi sắp kết hôn, có lẽ bọn trẻ lớn lên bên cạnh Bắc Minh Quân là sự lựa chọn tốt nhất, chúng sẽ có được gia đình đầy đủ, hưởng giáo dục tốt.

Nhưng, bọn trẻ ở độ tuổi này càng cần tình thương của mẹ hơn những điều kiện đó.

Cô tự mình trấn tĩnh lại, chậm rãi nói với Bắc Minh Quân: “Trong khoảng thời gian hôn nhân này, những gì anh làm tôi thật sự không chịu nổi. Nhưng vì con, tôi sẽ không bỏ cuộc dù chỉ còn bốn ngày.”

Bắc Minh Quân nghe Cố Tịch Dao nói xong, hơi nhíu mày, chậm rãi nói: “Cô cho rằng khoảng thời gian hôn nhân này là cực hình với cô?”

Cực hình, trong khoảng thời gian chung sống với Bắc Minh Quân, cũng không hẳn.

Thật sự cũng có không ít vui vẻ, bất quá hiện tại còn bốn ngày nữa cô phải xóa bỏ khoảng thời gian tốt đẹp trong quá khứ.

Nếu không khi thật sự chia tay, cô có thể không chịu nổi sự đau khổ.

***

Cố Tịch Dao thấy ánh mắt Bắc Minh Quân nhìn mình tựa hồ mong đợi gì đó.

Anh hỏi như vậy có lẽ là muốn cô nghĩ lại khoảng thời gian vui vẻ, khi họ thực sự sống như người một nhà.

Nhưng, ngay sau đó ánh mắt anh bắt đầu hiện lên sự thất vọng, bởi vì Cố Tịch Dao chưa đưa ra câu trả lời, anh đành khẽ gật đầu.

Bắc Minh Quân hít một hơi thật sâu: “Cô đã cho rằng đây là trò chơi tra tấn, tại sao cô không sớm thẳng thừng nói lời từ chối khi trò chơi này bắt đầu?”

Tâm trạng Cố Tịch Dao giằng xé, cô muốn anh chết tâm, cũng muốn chính mình hết hy vọng. Cố nén tâm trạng đau khổ, cô nghiến răng, chậm rãi nói: “Bởi vì, tôi muốn nhận lại một đứa trẻ.”

“muốn nhận lại một đứa trẻ”, sáu chữ này khiến tâm hồn đóng băng từ lâu của Bắc Minh Quân bắt đầu tan chảy.

Bắc Minh Quân đứng dậy, đi đến trước mặt Cố Tịch Dao, cúi đầu nhìn vào mắt người phụ nữ không dám nhìn thẳng vào mình, hàm răng cắn chặt.

Sự yếu đuối trong đôi mắt anh lập tức đóng băng lại.

“Nếu cô đã cho rằng đó là lựa chọn tốt nhất, tôi sẽ cho cô đạt được mục đích. Chúng ta sẽ hoàn Quân hiệp ước vào bốn ngày nữa, tôi trả lại cho cô một đứa trẻ.”

Nói xong, anh quay lưng về phía Cố Tịch Dao, lớn tiếng gọi: “Hình Uy!”

Sau khi Hình Uy đưa Phỉ Nhi về phòng ngủ, anh ta nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng vẫn để lại một khe hở để nhìn trộm.

Anh ta biết chủ nhân hiện tại đang nóng giận, lỡ cơn giận bộc phát, anh ta sẽ ra tay kịp thời, không để mọi việc trở nên không thể cứu vãn.

Phỉ Nhi ngồi bên giường nhìn thấy Hình Uy, không khỏi cười khẽ: “Hình Uy, nhìn ra anh thật là rất lo lắng cho Cố Tịch Dao. Nhưng, tôi còn phải nhắc nhở anh, hiện tại anh phải biết rõ ai mới là chủ nhân thật sự của anh.”

Hình Uy xoay người nhìn thấy Phỉ Nhi nói: “Cô Phỉ Nhi, cô nghĩ nhiều rồi. Cô Cố dù sao cũng là mẹ đẻ của hai cậu chủ nhỏ, cô ấy bất hòa với cậu chủ sẽ ảnh hưởng đến hai cậu chủ nhỏ.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi