CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1242

Trình Trình và Dương Dương thấy mẹ và ông nội trở nên hòa hợp, cũng nhoẻn miệng cười vui vẻ.

Ông cụ Bắc Minh khó nhọc cười mấy tiếng, ánh mắt bắt đầu tìm kiếm trong phòng: “Ư… ư”

Đây là tiếng gọi Bắc Minh Quân, từ lần trước lúc cùng Bắc Minh Quân đến, Cố Tịch Dao đã biết.

Tuy sáng sớm hôm nay, cô cãi nhau với Bắc Minh Quân, không được vui vẻ lắm, nhưng trước mặt ông cụ Bắc Minh, cô không hề muốn nói đến.

Cô nhìn ông cụ Bắc Minh, khẽ cười nói: “Hôm nay Bắc Minh Quân anh ấy đã đi làm việc khác rồi ạ.”

Ông cụ Bắc Minh khẽ gật đầu, hiện giờ ông và con trai đã giảng hòa, ông cũng quan tâm đến anh nhiều hơn.

Đây có lẽ là sự thay đổi tính cách của nhiều người sau khi trải qua cơn bạo bệnh.

Lúc này y tá nhẹ nhàng bước vào, đứng cạnh Cố Tịch Dao nói: “Cô Cố, thời gian không còn sớm nữa, ông Bắc Minh phải nghỉ ngơi rồi ạ.”

Cố Tịch Dao gật đầu. Cô dắt tay hai đứa nhỏ, nhìn ông cụ Bắc Minh: “Thời gian không còn sớm nữa, y tá nói vì để không ảnh hưởng ông nghỉ ngơi, cháu và tụi nhỏ đi trước đây. Ông yên tâm, hễ rảnh cháu lại dẫn tụi nhỏ đến thăm ông.”

Ông cụ Bắc Minh gật đầu.Trình Trình thân thiết với ông cụ Bắc Minh nhất, cậu vẫy tay với ông cụ, nói: “Ông nội, ông nhớ tĩnh dưỡng đàng hoàng nhé, cháu và Dương Dương đều khỏe lắm, ba cũng rất khỏe, ông cứ yên tâm.”

Nhìn bóng dáng Cố Tịch Dao và tụi nhỏ từ từ rời khỏi, khóe mắt ông cụ Bắc Minh ươn ướt.

Cố Tịch Dao dẫn tụi nhỏ đi trên hành lang yên tĩnh, lúc này điện thoại của cô vang lên, mở ra xem là Vân Chi Lâm gọi đến.

“Tịch Dao, chừng nào mới đi làm? Thiếu em, công việc ở văn phòng của anh xoay sở không kịp. Em và mấy đứa nhóc vẫn khỏe nhỉ.”

Nghe giọng Vân Chi Lâm khiến trong lòng cô ấm áp, mấy ngày rời khỏi văn phòng này, Vân Chi Lâm thường sẽ gửi tin nhắn nhiệt tình hỏi thăm cô.

Cô khẽ cười: “Em và mấy đứa nhỏ đều khỏe, hiện giờ em đang ở thành phố A.”

Vân Chi Lâm vừa nghe xong, vẻ mặt vui mừng: “Về khi nào vậy, sao không nói với anh? Nếu đã về rồi, chi bằng chúng ta cùng đi ăn bữa cơm, em thấy sao?”

Cố Tịch Dao khẽ thở dài: “Mấy ngày này nói sao nhỉ, xảy ra khá nhiều chuyện. Hiện giờ em đang ở bệnh viện trung tâm, mẹ em đang ở đây.”

“Vậy anh sẽ qua đó, từ lúc tên Bắc Minh Quân chuyển dì từ thành phố S đi, anh cũng chưa gặp lại dì.” Vân Chi Lâm nói xong, ký nốt tài liệu trong tay, đặt lên bàn.

Thuận tay lấy áo khoác trên giá, rời khỏi văn phòng.

Vân Chi Lâm lái xe, rất nhanh đã đến bệnh viện trung tâm thành phố A.

Theo số phòng mà Cố Tịch Dao cho anh, thuận lợi tìm được phòng bệnh VIP mà Lục Lộ đang nằm.

Anh vừa đẩy cửa phòng, xuyên qua tấm kính phòng chờ, chỉ thấy Cố Tịch Dao dẫn theo tụi nhỏ đang túc trực bên giường bệnh của Lục Lộ.

Vân Chi Lâm khẽ cười, lặng lẽ bước đến cạnh Cố Tịch Dao, khẽ vỗ vai cô một cái.

“A…” Cố Tịch Dao nhìn mẹ đang hôn mê, trong lòng vẫn còn rất lo lắng.

Đột nhiên bị vỗ một cái, dọa cô đến nỗi suýt nữa tim nhảy ra ngoài.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi