CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1247

Bắc Minh Đông thật sự cảm thấy hơi dở khóc dở cười, Bắc Minh Quân này quả thật nhỏ nhen, ích kỷ mà, có cúp điện thoại thôi mà cũng so đo tính toán như vậy.

Ngay sau khi Bắc Minh Quân rời khỏi nhà, luật sư riêng của ông cụ Bắc Minh- Thẩm Tử Bình đã đến nhấn chuông cửa nhà cũ của nhà họ Bắc Minh.

Không lâu sau, có người giúp việc ra và dẫn anh ta đến phòng khách.

Anh ta ngồi trên ghế sofa đợi một lúc, nhưng chỉ nhìn thấy Giang Tuệ Tâm đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai.

Thẩm Tử Bình vội vàng đứng dậy, gật đầu với Giang Tuệ Tâm: “Chào buổi sáng, bà Bắc Minh.”

Giang Tuệ Tâm cũng khẽ mỉm cười, gật đầu với anh ta, sau đó không nhanh không chậm vịn tay nắm cầu thang đi xuống.

Thẩm Tử Bình đứng nguyên tại chỗ, nhìn Giang Tuệ Tâm đi xuống từ cầu thang.

Sau đó, chậm rãi đi đến ghế sofa đối diện, đưa một tay ra, nói: “Luật sư Thầm, mời ngồi.”

Hai người cùng ngồi xuống, người giúp việc lập tức bưng hai cốc trà vừa mới pha xong đặt lên trên bàn.

Sau khi Giang Tuệ Tâm ngồi xuống, bà đưa tay ra bưng cốc trà lên, nhẹ nhàng thổi mấy lát trà nổi trên mặt nước, sau đó nhâm nhi một ngụm trà.

Uống xong, bà ngước mắt lên nhìn Thẩm Tử Bình: “Hôm nay ngọn gió nào đưa luật sư Thẩm đến nhà tôi thế? Không biết có chuyện gì vậy?”

Thẩm Tử Bình khẽ cười, khom người về phía trước, nói: “Bà Bắc Minh, là như thế này, mấy ngày trước, tôi và ông Bắc Minh đã cùng nhau chỉnh sửa một bản di chúc, nhưng ông Bắc Minh đột nhiên trúng gió cho nên bản di chúc này vẫn chưa hoàn thành. Hôm nay tôi đến đây là muốn tiếp tục bổ sung nốt bản di chúc này với ông Bắc Minh.”

Giang Tuệ Tâm khẽ cau mày, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười: ‘Hóa ra là như vậy, nhưng mà chồng tôi vẫn đang ở trong bệnh viện, e là bản di chúc này không có cách nào hoàn thành được rồi.”

Thẩm Tử Bình khẽ đẩy gọng kính: “Bà Bắc Minh, không sao cả, bây giờ chỉ còn một vài điều khoản riêng lẻ cần xác nhận nữa thôi, không còn gì khác nữa. Nếu ông Bắc Minh không có nhà, vậy thì tôi sẽ đến bệnh viện để xác nhận với ông ấy. Nhưng làm phiền bà Bắc Minh một chút, hãy giao con dấu của ông Bắc Minh cho tôi, đến lúc đó chúng tôi xác nhận xong hết rồi, thì bản di chúc sẽ lập tức có hiệu lực.”

Nói đến đây, sắc mặt Thẩm Tử Bình khẽ thay đổi, sau đó hơi ngượng ngùng nói: “Bà Bắc Minh, tôi muốn đi vệ sinh một lát, có thể nói cho tôi biết nhà vệ sinh ở đâu hay không?”

Giang Tuệ Lâm vẫy tay, gọi một người giúp việc đến: “Dẫn luật sư Thẩm đến nhà vệ sinh.”

Thẩm Tử Bình xem ra sắp chống đỡ không nổi nữa rồi, anh ta đặt túi hồ sơ lên ghế sofa, vội vàng đi theo người giúp việc đến nhà vệ sinh.

Giang Tuệ Tâm nghiêng đầu, sau khi thấy anh ta đã đi khỏi rồi thì vội vã mở túi hồ sơ trên ghế sofa ra. Bên trong có một bản di chúc đã soạn sẵn của Bắc Minh Chính.

Bà nhanh chóng xem lướt qua từng điều khoản một, khi nhìn thấy cột phân chia tài sản, bà lập tức cau mày.

Sau đó, nhanh chóng cất bản di chúc vào túi hồ sơ, đặt lại ghế sofa.

Coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, bưng cốc trà lên nhàn nhã thưởng thức hương vị trà thơm mát.

Đến khi luật sư Thẩm quay lại, Giang Tuệ Tâm lập tức đứng lên: “Luật sư Thẩm xin hãy đợi một lát, để tôi đi lấy con dấu của chồng tôi xuống.” Dứt lời, Giang Tuệ Tâm đứng dậy đi lên tầng lấy con dấu của ông cụ Bắc Minh.

Không lâu sau, Giang Tuệ Tâm đi xuống, bà khẽ mỉm cười nhìn Thẩm Tử Bình: “Không biết luật sư Thẩm có thể cho tôi xem qua bản di chúc của chồng mình một chút hay không?”

Luật sư Thẩm nghe vậy, sắc mặt hơi lúng túng: “Bà Bắc Minh, việc xem qua bản di chúc e là…”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi