CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1261

Điều đó khiến vẻ mặt đang treo ý cười của Vân Chi Lâm cứng ngắc ngay tại chỗ.

Lúc này, Trình Trình từ trong phòng sách chạy ra thì đập vào mắt là bộ dạng thất thểu của Cố Tịch Dao cùng Dương Dương, trong lòng lập tức thông suốt là chuyện gì, cậu nhóc thở phào một hơi, lắc lắc đầu.

Bước đến chỗ Cố Tịch Dao, duỗi tay kéo kéo vạt áo của cô: “Mẹ, đừng buồn mà, kết quả này không phải sớm đã nằm trong dự liệu rồi sao.”

Đúng là một câu đánh thức người trong mộng, Cố Tịch Dao ngay lập tức hoàn hồn. Đúng vậy, Dương Dương vốn không thích diễn kịch, lần này hoàn toàn là động cơ không trong sáng, có lẽ nhóc bây giờ cũng coi như nhận được một bài học thích đáng.

Thất bại này đối với Dương Dương mà nói, cũng có thể coi là một chuyện tốt.

Vân Chi Lâm vì muốn phá vỡ cục diện khiến người khác lúng túng này, bèn nói: “Tiều Tiều, anh đã chuẩn bị những gì này.”

Đang nói, anh ta vội vàng vào phòng bếp sắp đồ ăn tối đã chuẩn bị sẵn ra, vốn là chuẩn bị để chúc mừng Dương Dương thuận lợi hoàn thành bài diễn tập.

Giờ xem ra, phải chuyển thành buổi tiệc an ủi rồi.

Trước bàn ăn.

Hôm nay, Dương Dương dường như phải chịu một loại cú sốc nào đó, cậu nhóc ngồi trên ghế, nhìn những món mà bình thường mình thích ăn nhất đang bày trước mặt, nhưng một chút khẩu vị cũng không gợn nổi.

Cố Tịch Dao cũng tương tự.

Vân Chi Lâm cùng Trình Trình nhìn bọn họ, xong lại nhìn nhau, rồi cúi đầu tuỳ ý ăn gì đó.

Đến tối, Cố Tịch Dao đưa bọn trẻ về nhà.

Cô thả mình lên giường, thì bỗng nhận được hai mẩu tin nhắn.

NO.1:

Vân Chi Lâm: Dao Dao, ngày mai anh có một vụ án cần phải xử lí, nên buổi biểu diễn ngày mai của Trình Trình và Dương Dương anh không đi được rồi. Xin thứ lỗi.

NO.2:

Bắc Minh Quân: Dao, nay ở tập đoàn có chút việc, mai là buổi biểu diễn của tụi nhỏ, sáng sớm mai tôi đến đón em với con nhé.

Khoá điện thoại lại, trong đầu cứ liên tưởng đến buổi biểu diễn ngày mai của Dương Dương, xong lại nhớ lại buổi diễn tập chiều hôm nay…

Cố Tịch Dao cảm thấy đầu như muốn nổ tung.

Dương Dương lúc này trở nên mất bình tĩnh lạ thường, nhóc trưng ra biểu cảm buồn bực, đi đi lại lại trước phòng ngủ của nhóc và Trình Trình.

Trình Trình ngồi trên chiếc giường nhỏ của mình, tay cầm một chiếc IPAD.

“Bắc Minh Tư Dương, em có thể đừng lắc lư trước mặt anh được không. Bây giờ biết sốt ruột rồi, sao mấy hôm trước còn mải chơi như điên.”

Dương Dương không thèm để ý , bước chân vẫn tiếp tục…

“Đúng rồi!” Dương Dương dường như nghĩ ra một cách hay, cậu nhảy tung tăng lên giường Trình Trình: “Này, hay là anh thay em diễn nam chính số một, em diễn cô bé bán báo, thế nào?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi