CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1294

“Đính đong…” Tiếng chuông cửa lanh lảnh vang lên.

“Ai đó, ai đó…” Dương Dương tiếp tục ngậm thịt bò, mất kiên nhẫn chạy đi mở cửa.

Cố Tịch Dao cũng dẫn Trình Trình chạy nhanh xuống lầu.

Ngay tối đó Hình Uy đã đón Bắc Minh Quân trở về nhà Bắc Minh.

Sáng sớm hôm sau, nghe theo lệnh của Bắc Minh Quân đưa bữa sáng đến biệt thự trên sườn núi.

Cũng dặn dò anh ta là: “Nếu Cố Tịch Dao không thích ở lại đó thì dẫn về nhà cô ấy, còn chuyện cuối cùng giữ lại đứa nhỏ nào, đứa còn lại đều phải đón về nhà tổ nhà Bắc Minh.”

Hình Uy ấn chuông cửa rồi đợi một lúc, chợt nghe thấy bên trong có tiếng lầm bầm của trẻ con.

Sau đó cửa lớn mở ra, Hình Uy cúi đầu nhìn xuống, trên gáy xuất hiện mấy đường đen: “Cậu Dương Dương…”

Miệng Dương Dương đang ngậm một miếng bít tết, mà hình như còn là miếng hôm qua anh ta nấu cho chủ nhân và cô chủ ăn. Chẳng lẽ tối qua bọn họ không ăn sao.

“Là chú đầu bếp ạ, mau vào đi, hôm nay đưa món ngon gì đến thế?” Dương Dương vừa nói vừa duỗi tay về phía hộp cơm trong tay Hình Uy.

Hình Uy nhìn Dương Dương, thật sự thấy rất khó hiểu.

Rõ ràng trong miệng cậu đang ngậm miếng bít tết, nhưng vẫn nói chuyện rõ ràng như trước.

Sau đó lại có tiếng bước chân vội vã vang lên, Cố Tịch Dao dẫn theo Trình Trình xuất hiện trước mặt anh ta.

Cố Tịch Dao gật đầu với anh ta một cái, sau đó duỗi tay cướp lấy miếng bít tết trong miệng Dương Dương: “Đã kêu con đừng ăn rồi, sao con lại không nghe lời thế.”

Hình Uy mang đồ ăn đến biệt thự “Dạ Mạt Hoan Du” ở lưng chừng núi.

Dương Dương vừa ngậm thịt bò vừa duỗi tay muốn lấy hộp cơm anh ta đang xách. Lúc này Cố Tịch Dao đúng lúc chạy tới giành lấy miếng thịt bò, sau đó cũng nhận lấy hộp cơm, xoay người đi vào trong.

“Thưa cô, đây là chủ nhân kêu tôi đưa tới.” Hình Uy đi theo cô nói.

Cố Tịch Dao gật đầu, hờ hững đáp lời: “Vậy anh trở về cảm ơn chủ của anh thay tôi, tôi sẽ không gặp mặt cảm ơn. Đúng rồi, chúng tôi sẽ lập tức rời khỏi đây.”

“Mẹ, chúng ta thật sự phải rời khỏi đây sao? Cái nhà này rộng hơn chỗ chúng ta ở nhiều, còn có sân lớn và bể phun nước nữa…” Dương Dương bĩu môi nói, vẻ mặt của cậu đã để lộ rõ thái độ của mình rồi, dường như cậu rất muốn ở trong căn nhà lớn thế này.

Cố Tịch Dao trừng Dương Dương một cái, Dương Dương lập tức sợ tới mức rụt cổ.

Hình Uy đi theo sau: “Thật ra chủ nhân cũng có tính tới chuyện cô chủ quyết định rời đi rồi, anh ấy phái tôi tới đây có một mục đích khác là lúc cô rời đi, tôi sẽ đưa cô và cậu chủ nhỏ về nhà của mọi người.”

Cố Tịch Dao để hộp cơm lên bàn trà, mở ra nhìn: bên trong có bốn món một canh có mặn có chay, ngoài ra còn có vài món điểm tâm nhỏ tinh xảo.

Dương Dương nhìn thấy có đồ ăn, cái bụng bắt đầu kêu lên ùng ục. Cậu không nhịn được duỗi tay về đ ĩa bánh gạo chiên ở gần nhất.

Cố Tịch Dao lại đánh lên tay cậu: “Mới vừa thức dậy còn có chuyện gì chưa làm hả?”

“Biết rồi mẹ.” Dương Dương bĩu môi nhìn bàn đồ ăn ngon kia, hơi lưu luyến rời đi với Trình Trình.

Vào lúc Trình Trình và Dương Dương đi tới phòng vệ sinh rửa mặt, Hình Uy nói khẽ với Cố Tịch Dao: “Thưa cô, xin hỏi cô sẽ giữ cậu chủ nhỏ ở bên cạnh ạ?”

Vấn đề này như đang hỏi đến đáy lòng cô, khi nãy lúc ở trên lầu hai, cô đã bắt đầu do dự về chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi