CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1299

Sau khi nhìn thấy tờ giấy của Trình Trình, trên mặt Dương Dương hiện lên chút thất vọng: “À… nếu anh ấy ở lại bên cạnh mẹ, vậy con sẽ đi theo chú đầu bếp về lại bên cạnh ba xấu xa.” Nói xong, Dương Dương cũng không mở cục giấy ra mà nhét thẳng vào trong túi.

Cố Tịch Dao ôm lấy Dương Dương, dù sao cậu cũng là một tay mình nuôi lớn, tuy rất nhiều lúc Dương Dương đều khiến cô thấy đau đầu, cũng khó tránh tức giận đến ngứa răng, đánh vào mông mấy cái.

Nhưng tình cảm giữa hai mẹ con vẫn rất sâu đậm.

“Cục cưng à, sau này còn sống với ba, mẹ rất lo giữa con và ba sẽ có nhiều mâu thuẫn. Con nhất định phải nhớ đến đó rồi cũng không giống lúc ở bên cạnh mẹ nữa. Làm chuyện gì cũng phải cẩn thận, nghiêm túc. Nhớ là đừng cãi lời ba con, nếu không ba con sẽ không nhẹ tay như mẹ đâu biết không?”

Dương Dương gật đầu, duỗi tay vỗ bả vai Cố Tịch Dao an ủi: “Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ thu phục ba xấu xa, cùng lắm con nhường ba là được.”

Trình Trình ngồi bên phía còn lại của Cố Tịch Dao, cậu thấy mẹ lưu luyến không rời với Dương Dương, tuy trong lòng hơi ghen tị.

Nhưng cậu cũng hiểu Dương Dương lớn lên bên cạnh mẹ, đương nhiên tình cảm giữa hai mẹ con là thế.

Giống như ông bà nội biết mình sẽ ở lại bên cạnh mẹ, bọn họ cũng sẽ cảm thấy luyến tiếc. Như vậy ba sẽ thế nào nhỉ… cậu nhớ đến dáng vẻ mỗi ngày lạnh như băng với mình của Bắc Minh Quân, hơi do dự.

Trình Trình nhảy xuống sofa, đi tới trước mặt Dương Dương, duỗi bàn tay nhỏ bé nắm chặt lấy tay cậu: “Bắc Minh Tư Dương, anh cũng không nỡ để em xa mẹ, em xem mẹ khó chịu bao nhiêu. Nhưng nếu kết quả đã là thế thì cũng hết cách rồi.”

Nói đến lây, Trình Trình lại lấy thân phận người làm anh dặn dò Dương Dương: “Trước khi em chuẩn bị đến chỗ ba, anh vẫn phải dặn dò em mấy câu: Đến chỗ ba rồi, em nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, lúc nhỏ anh cũng bị đánh không ít lần. Còn phải quan tâm ông bà nội nhiều hơn, bọn họ đều rất già rồi, ba lại thường không về nhà, dù có rất nhiều giúp việc ở nhà, nhưng em là cháu trai nhà Bắc Minh, phải gánh vác trách nhiệm này. Cuối cùng là em có thời gian thì nhớ về thăm mẹ. Anh thấy em có quan hệ rất tốt với Bối Lạc, em cũng dẫn nó đi theo đi, cũng may nó quen thuộc với nhà Bắc Minh, cũng không có gì phiền phức.”

Dương Dương nhìn Trình Trình, dùng sức gật đầu: “Anh cũng phải chăm sóc mẹ thật tốt, đợi có cơ hội em sẽ về thăm hai người. Em cũng sẽ chăm sóc tốt cho Trái Banh, anh yên tâm đi.”

Dương Dương sắp phải đến nhà Bắc Minh, Cố Tịch Dao và Trình Trình đều hơi luyến tiếc, bọn họ đều tỉ mỉ dặn dò cậu mấy câu.

Điều này khiến tai Dương Dương sắp mọc kén rồi.

Hình Uy cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này đã là mười giờ sáng: “Thưa cô, bây giờ đã không còn sớm nữa, tôi cũng nên đưa mọi người về, tiện thể đưa cậu Dương Dương về nhà tổ Bắc Minh luôn. Không cần quan tâm đ ến chuyện ở đây, sẽ có người đến dọn dẹp.”

Cố Tịch Dao gật đầu, vẫn không nỡ ôm lấy Dương Dương, Trình Trình thì nắm tay cô, ba mẹ con đi ra ngoài cổng lớn.

Vào lúc bước hai chân ra khỏi cổng lớn, Cố Tịch Dao lại quay đầu nhìn lại.

Nến đỏ trên bàn cơm đã cháy hết, cả cái sofa rộng lớn kia nữa…

Đều khiến cô nhớ lại cảm giác ấm áp ngắn ngủi của mình và Bắc Minh Quân tối qua.

Cô thở dài một hơi, không lưu luyến thêm nữa, dứt khoát đi ra khỏi biệt thự, lên chiếc xe đã đỗ trước cổng.

Đường về chỗ ở của Cố Tịch Dao rất dài, nhưng thời gian lại trở nên rất ngắn ngủi, đây chính là tâm trạng khi chia xa.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi