CÔ VỢ BƯỚNG BỈNH MUA MỘT TẶNG HAI

Chương 1326

Cô ta đến trước cửa, giả vờ chẳng có chuyện gì xảy ra cả, nhìn quanh quất xung quanh chẳng thấy bóng người nào mới đặt tay lên nắm đấm, nhẹ nhàng vặn một vòng.

“Răng rắc…” Tiếng động vang lên lanh lảnh khiến cho trái tim cô ta suýt nữa đã nhảy ra khỏi lồ ng ngực.

Làm len lén sau lưng người khác, nhất là làm chuyện không thể nói cho người ta nghe thấy này cần phải có trái tim vững vàng mới được.

Cửa không khóa, cô nhanh chóng mở cửa lách vào trong rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Vào lúc này, Phỉ Nhi nhẹ nhàng thở phào một hơi. Bây giờ một tầng mồ hôi mỏng đã giăng trên trán cô ta.

Cô ta vội vàng đến trước phòng làm việc của Bắc Minh Quân, máy tính của anh để ở trên bàn.

Cô di chuột, không ngờ màn hình máy tính của anh lại sáng lên, xem ra anh không hề tắt máy trước khi đi.

Đúng là trời giúp cô ta.

Phỉ Nhi vội vàng cắm USB vào máy rồi click chuột vào biểu tượng USB.

Chỉ nhìn thấy một video lặng lẽ nằm bên trong, nhưng tên của file ấy rất kỳ quặc, chỉ có ký hiệu mà thôi.

Cô ta vội vàng mở nó ra, trình phát video lập tức hiện lên.

Phỉ Nhi trừng mắt nhìn nội dung của video, cô ta kinh ngạc đến mức mồ hôi túa ra đầy trán.

Cô ta vội vàng gập laptop lại, rút USB ra. Bây giờ cô ta cảm thấy căng thẳng vô cùng.

Cô ta vội vàng chạy ra khỏi phòng làm việc, thận trọng quay trở về phòng mình

Cô ta đóng sầm của phòng lại rồi tựa người vào cửa, cố gắng điều hòa hơi thở gấp gáp của mình.

Rồi sau đó, cô ta đi đến ngồi xuống bên cạnh giường, cầm điện thoại lên run rẩy gọi lại vào số điện thoại vừa nhận ban nãy.

Người đàn ông đội nón bóng chày cười lạnh khi nhìn thấy điện thoại đổ chuông.

Anh ta thong thả bắt máy: “Alo…có phải video đó rõ lắm không. Tay nghề quay phim không tệ chứ, cảnh gần cảnh xa đều ghi lại đầy đủ hết.”

“Nếu như Bắc Minh Quân nhìn thấy…” Người đàn ông đội nón bóng chày nhướn mày, anh ta nói tiếp: “Có thể thử xem sao.”

“Đừng, đừng để cho Quân biết. Rốt cuộc anh muốn tôi làm thế nào, anh mau nói đi.” Bây giờ sắc mặt Phỉ Nhi xám xịt, cô ta đã mất đi khí thế ban nãy, giọng nói mang vẻ cầu xin.

Người đàn ông đội nón bóng chày mỉm cười: “Thật ra chuyện mà tôi kêu cô làm cũng đơn giản thôi, chỉ cần…, đến lúc đó tôi sẽ cử người đưa đồ cho cô, cô nhớ lý nhận đấy, nếu như có gì không thỏa đáng thì cô đừng trách tôi không nhắc nhở cô.”

Sau khi nghe người đàn ông đội nón bóng chày nói thế, mồ hôi túa ra trên người Phỉ Nhi: “Tôi không thể làm như thế được, anh có biết làm như thế thì tôi sẽ chết hay không!”

Người đàn ông đội nón bóng chạy cười lạnh: “Nếu như cô không làm như thế thì cô cũng sẽ chết thôi, nếu như cô làm tốt, cô cũng không chết nổi, hơn nữa còn có thể hoàn thành tâm nguyện của cô và giúp cô gạt bỏ hòn đá cản chân. Thế chẳng phải là vẹn toàn đôi bên sao. Không cần cảm ơn tôi, đây là món quà cưới tôi dành cho cô đấy. Cuối cùng thì chúc cô may mắn, ha ha…”

Bây giờ Phỉ Nhi tức giận vô cùng, cô ta trừng mắt nhìn điện thoại rồi cắn ra mà nói: “Anh là cái đồ ma quỷ…”

Nhưng người đàn ông đội nón bóng chày máy đã cúp máy rồi, cô chỉ nghe thấy tiếng báo bận dài mà thôi.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi